TG1 - Chương 2

Editor: Sườn xào chua ngọt

An Nhã Vi đột nhiên ngây ngẩn cả người, cô vội vàng xoay đầu sang hai bên, trong phòng khách trừ cô ra không có một ai.

“Sao lại như vậy? Rốt cuộc là ai đang nói chuyện?” An Nhã Vi kinh ngạc lẩm bẩm.

Qua vài giây, giọng nói vừa vang trong đầu An Nhã Vi lại vang lên lần nữa: “【 hệ thống tìm kiếm và trải nghiệm ảo tưởng 】 đã trang bị xong, hệ thống đang mở……”

“Hệ thống ảo tưởng……ảo tưởng là cái gì? Rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra!”

An Nhã Vi giơ tay lên đỡ trán, cực kì tức giận nói.

“A, chẳng lẽ là bởi vì cái vừa chui vào cánh tay cô……”

An Nhã Vi tựa như đã nghĩ thông suốt cái gì, mắt hơi trợn to, lúc này trước mắt cô bắt đầu xuất hiện một dòng chữ, hệ thống nhắc nhở giống như màn hình lúc chơi trò chơi.

【 Tên sản phẩm : Hệ thống tìm kiếm và trải nghiệm ảo tưởng】

【 Người sử dụng: An Nhã Vi ( nữ ) 】

【 Giới thiệu sản phẩm: Hệ thống tự động tìm kiếm ảo tưởng của bất cứ người nào sinh ra với người sử dụng, căn cứ vào ảo tưởng đó xây dựng ra một không gian chân thật nhất cho người sử dụng trải nghiệm 】

【 Hướng dẫn sử dụng sản phẩm cần phải biết ở dưới 】

【Hệ thống chỉ tìm kiếm trong phạm vi hữu hạn, chỉ tìm kiếm ảo tưởng của những người tiếp xúc gần gũi với người sử dụng】

【 Chỉ tìm kiếm những ảo tưởng mãnh liệt đến trình độ nhất định và ảo tưởng đã từng xuất hiện nhiều lần trong tiềm thức】

【Hệ thống này là phiên bản cưỡng chế chấp hành, hoàn toàn là tự động hoá, người sử dụng không thể tự do thiết lập 】

【 Khi không gian ảo tưởng mở ra người sử dụng cần phải nghiêm khắc chấp hành, không được tự dừng hoặc thay đổi chi tiết và tiến triển của cảnh tượng trong ảo tưởng, nếu không gian ảo tưởng xuất hiện lỗ hổng không thể sửa, người sử dụng cần hội ý với hệ thống để giải quyết 】

“Đây…… Đây là cái gì vậy……”

Ngay sau đó chữ liền biến mất, An Nhã Vi mở to hai mắt nhìn, cả người ngốc tại chỗ.

“Mình đang nằm mơ à? Hay là ảo giác?”

An Nhã Vi lẩm bẩm, giơ cánh tay lên nhìn chỗ vừa bị viên bi màu đen biến thành máy móc chui vào, không chảy máu cũng không nhìn thấy miệng vết thương, hơn nữa toàn bộ cánh tay cũng không cảm thấy đau đớn gì.

“Chắc chắn là ảo giác, chắc là vừa rồi mình đọc tiểu thuyết đến mê mẩn rồi, cho nên mới sinh ra ảo giác.”

An Nhã Vi nói xong hít sâu một hơi, mặt nỗ lực tỏ ra vui vẻ.

Lúc này tiếng chuông cửa vang lên, An Nhã Vi kinh ngạc một chút, sau đó vội vàng vực dậy tinh thần, nhìn qua mắt mèo ra bên ngoài, người đứng ngoài cửa là một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi.

“Ba, ba đến có việc gì không?” An Nhã Vi vội vàng mở cửa nói.

Người đàn ông trung niên này không phải là người lạ mà là bố An Nhã Vi, An Hồng Sơn.

“Bố mới có chút việc ở gần đây, cho nên liền thuận đường vào thăm con.”

An Hồng Sơn vẻ mặt hiền từ nhìn An Nhã Vi, cười ha hả nói, An Nhã Vi không chờ An Hồng Sơn nói xong liền vội vàng mời ông vào: “Ba đừng đứng ở ngoài nữa ba nhanh vào nhà đi.”

“Độ Viễn đâu? Đang đi làm hả?”

“Không phải, nhưng cũng không khác lắm, tụ tập với đồng nghiệp, chắc đến khuya mới về.”

An Nhã Vi đóng cửa lại, vừa nói chuyện vừa đi theo An Hồng Sơn, giọng nói hơi trầm xuống.

An Hồng Sơn nghe ra giọng của An Nhã Vi, thế là nói: “Công việc của Độ Viễn cũng rất vất vả, con thông cảm cho nó một chút.”

“Sao con lại phải thông cảm cho anh ấy? Rốt cuộc ba có phải là ba của con hay không? Sao lại nói giúp cho Độ Viễn?”

“Con bé ngốc này, các con đã là người một nhà, ba giúp nó chính là giúp con đấy.”

An Hồng Sơn cười ha hả nói, An Nhã Vi nghe xong mặt lập tức lại lộ ra nụ cười lần nữa.

Tình cảm của An Nhã Vi và An Hồng Sơn rất tốt, tính cách của An Hồng Sơn trầm ổn uy nghiêm, người ngoài đều hơi sợ ông, nhưng đối với con gái mình lại là vừa dịu dàng vừa cưng chiều.

Từ nhỏ đến lớn An Nhã Vi vẫn luôn thích An Hồng Sơn, trong nội tâm của cô cảm thấy An Hồng Sơn là người bố tốt nhất trên đời này, buổi tối trước hôn lễ, An Nhã Vi đã khóc suốt một đêm ở trong lòng An Hồng Sơn.

“Ba đi WC trước, lát nữa hai cha con chúng ta lại tâm sự tiếp.”

“Vâng.”

An Hồng Sơn đi vào buồng vệ sinh, An Nhã Vi đang định xuống phòng bếp chuẩn bị đồ uống và đồ ăn vặt, nhưng đúng lúc này trước mắt An Nhã Vi bỗng nhiên tối sầm, ngay sau đó mở mắt ra, khung cảnh xung quanh đã thay đổi hoàn toàn!

Phòng khách trang trí đơn giản đã biến thành một phòng ngủ tinh xảo đáng yêu.

Có mấy tấm poster ca sĩ chói mắt treo trên bức tường màu lam nhạt, An Nhã Vi chớp chớp mắt, không thể tưởng tượng được nói: “Đây là phòng của mình lúc mình học cấp 3 mà?”

An Nhã Vi vội vàng quay đầu nhìn gương của tủ quần áo.

Trong gương cô lùn hơn gầy hơn so với bình thường, tóc dài quăn rối tung biến thành tóc buộc đuôi ngựa, lộ cái trán ra, trên người mặc một bộ đồ ngủ màu hồng phấn đáng yêu, lúc này An Nhã Vi nhìn non nớt đến kỳ cục.

“Hệ thống hoan nghênh người sử dụng An Nhã Vi tiến vào thế giới ảo tưởng của ba ba An Hồng Sơn.”

=====