Chương 6: Nuôi dưỡng bò sữa (bò sữa cầu xin hoàn toàn bị nuôi dưỡng, vừa kỵ thừa hút sữa vừa thao, phần bò sữa xong)

Sự nghiệp của Phạn Dương đang ở thời kỳ đỉnh cao, thời gian làm việc một ngày nhiều hơn một ngày. Y vốn dĩ không hề để ý chuyện này bởi vì muốn bảo trì độ nổi tiếng của bản thân thì đây là cái giá phải trả.

Nhưng những ngày không thể nhìn thấy được chủ nhân khiến y thật sự rất khó chịu đựng được……

Rất vất vả mới rút ra được thời gian rảnh rỗi đi nhà vệ sinh, Phạn Dương ngồi ở trên bồn cầu và si mê nhìn một bức ảnh chụp trên điện thoại.

Chủ nhân vừa tốt bụng vừa dịu dàng, vì không cho bản thân khi làm việc quá mức cô đơn nên đã gửi cho y một tấm ảnh hai người chụp chung.

Tuy rằng trong ảnh chụp thì toàn thân y đều trần trụi, trên gương mặt đỏ bừng tràn đầy nước mắt nước mũi giàn giụa và hai chân mở lớn triều phun. Ngược lại thì chủ nhân khiêm tốn chỉ chiếm không được một nửa màn hình.

Nhưng y không hề nhìn xem bản thân một chút nào, trong ánh mắt si mê chỉ hiện lên gương mặt của chủ nhân.

“Ha…… Nhịn không được……” Y thở ra hơi thở nóng bỏng và giống một con chó mà phun ra đầu lưỡi vừa lớn vừa nóng, cách màn hình di động liếʍ gương mặt của chủ nhân giống như làm như vậy thì có thể giảm bớt tình cảm nhớ nhung của bản thân.

“Thế giới không có chủ nhân khiến em thật sự sắp phát điên rồi, đã không thể ở nổi nữa……” Y xoa xoa đôi vυ" lớn đầy sữa của mình, nơi đó đã vừa trướng vừa đau.

“Thật sự rất muốn bị chủ nhân hút……”

“Không được, nhịn không được. Thật sự, rất nhớ ngài ……”

Bởi vì bị chủ nhân từng ra lệnh không được tự mình an ủi, cho nên mặc dù thân thể của Phạn Dương đã động dục thì cũng vẫn cố gắng chịu đựng, một khuôn mặt đỏ bừng……

…………

“Cái gì? Em nói với ta là em muốn giải nghệ sao?” Khương Thanh kinh ngạc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phạn Dương.

Phạn Dương đang ngồi xổm xuống ở trước người của Khương Thanh và lộ ra vẻ mặt áy náy, “Tuy rằng chủ nhân luôn nói với em là em có thể tiếp tục làm việc, nhưng tao bò sữa thật sự đã nhịn không được.”

“Em không muốn ở nơi không thể nhìn thấy được chủ nhân! Trong giới giải trí làm việc vội vàng như vậy, mấy ngày, mấy ngày đều không thể gặp mặt được. Bởi vì thân phận đặc biệt của em nên ngay cả điện thoại video cũng không thể gọi được. Thật sự, thật sự rất khó chịu……”

Phạn Dương nắm quần áo của mình và tiếp tục nói: “Tuy rằng trước kia em thật sự rất yêu thích công việc của giới giải trí và bây giờ cũng rất thích. Nhưng so sánh với việc không thể gặp mặt chủ nhân thì tất cả đều không đáng giá để nhắc tới!”

“Em muốn bị chủ nhân nhốt lại nuôi dưỡng, cho dù mỗi ngày buổi tối đều chỉ có thể ngủ ở trong chuồng bò cũng không sao hết! Bởi vì em tồn tại chính là vì phục vụ chủ nhân!”

Phạn Dương đã chuẩn bị tốt tâm lý bị trừng phạt khi nói ra những lời này, y cúi đầu và sợ hãi bị chủ nhân trách mắng.

Nhưng y lại nghe thấy một tiếng thở dài, “Nếu em đã nói rất nhiều lần như vậy thì ta cũng không có khả năng không tôn trọng suy nghĩ của em. Tuy nhiên, tuyệt đối không có chuyện để em ngủ trong chuồng bò, hy vọng phòng khách nhà ta sẽ không làm em cảm thấy khó chịu. Chỉ là thật sự có thể chứ? Ta cũng không phải là một người giàu có gì, đồ ăn cũng chỉ có thể cung cấp những đồ ăn bình thường mà thôi.”

Khương Thanh cũng không ngờ rằng khát vọng và du͙© vọиɠ của Phạn Dương đối với hắn đã đến trình độ này rồi. Tuy nhiên lúc trước nếu bản thân bởi vì tâm lý chơi đùa mà thôi miên y thì bây giờ đương nhiên cũng sẽ chịu trách nhiệm tương ứng.

Bởi vì hắn cũng hơi thích con bò sữa nhỏ bất cứ lúc lúc nào cũng nghĩ đến hắn này. À không, thật ra là còn rất lớn đi.

Phạn Dương không nghĩ chỉ đơn giản như vậy mà đã được đồng ý, y vui sướиɠ ngẩng đầu và sau đó lại hỏi chán nản hỏi: “Có phải là em đã làm cho chủ nhân thất vọng rồi không, em yếu đuối như vậy……”

Khương Thanh lắc đầu, “Ta cảm thấy rất vui khi em thích ta như vậy.”

Hắn kéo Phạn Dương ngồi trên đùi của mình, người sau sợ hãi cân nặng của mình làm đau chủ nhân nên ngồi xuống rất cẩn thận. Sau đó cái mông lại bị đánh một chút, “Ta không có yếu ớt giống như em nghĩ như vậy.”

Phạn Dương hét lên một tiếng và sau đó cả người đều bị ôm lấy.

“Sao nào, sức lực lớn hơn so với những gì em đã nghĩ đúng không?” Giọng nói mang theo ý cười của thanh niên lại có hương vị rất đáng tin cậy.

“Ô……”

Khương Thanh chỉ có thể nhìn thấy lỗ tai của bò sữa đều đỏ bừng, “Có chuyện gì vậy?”

Nhưng hắn lại được nhận đôi mắt rưng rưng đầy nước xin lỗi của bò sữa: “Thật sự xin lỗi chủ nhân, rõ ràng lúc ấm áp như vậy nhưng em…… Tưởng tượng đến được chủ nhân ôm thân mật như vậy thì…… Có phản ứng……”

Lúc này Khương Thanh mới phát hiện bụng của mình bị đồ vật cứng rắn chọc vào.

Trong lòng ngực con bò sữa vυ" lớn đầy sữa, gương mặt đỏ bừng che dưới thân của mình lại và vải dệt trước ngực cũng đã trở nên ươn ướt, không cần đoán cũng có thể nghĩ đến là sữa tươi tràn ra ngoài.

“A…… Chúng ta đã rất lâu không có gặp mặt có đúng không? Là ta sai.”

Khương Thanh cúi đầu, xóc áo thun mỏng manh mềm mại lên và nhét vạt áo vào trong miệng của y và kêu y tự mình ngậm lấy.

Bản thân thì bắt đầu mυ"ŧ đầṳ ѵú đỏ tươi sưng đỏ kia.

“Ô…… Chủ nhân, giống như em bé vậy.” Phạn Dương cắn vạt áo, nói một cách mơ hồ không rõ và thân thể vô cùng đỏ bừng.

Khương Thanh tự nhiên không có khả năng chỉ thỏa mãn với hút sữa, hai tay của hắn từ từ di chuyển xuống dưới và vói vào trong quần thể dục, sắc tình mà nhéo mông thịt to lớn đầy đặn của Phạn Dương.

Quần bị kéo xuống một chút và chỉ lộ ra cái mông vô cùng sắc tình, ngay cả dươиɠ ѵậŧ đứng thẳng phía trước và cũng không có cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời. Chỉ có thể cách vải dệt cọ xát bụng nhỏ của Khương Thanh và dùng cái này để đạt được an ủi.

“Là quần chữ Đinh (丁), đại minh tinh vậy mà lén các fan của mình trộm mặc quần áo sắc tình như vậy nha!” Khương Thanh cầm lấy sợi dây màu đen làm bằng vải bông và kéo xuống một chút.

Quần chữ Đinh (丁) bị nắm lấy và siết chặt về phía trước, cũng siết chặt huyệt khẩu, chọc Phạn Dương run rẩy một lúc: “A ha ~ không cần, chủ nhân, thật sự rất khó chịu……”

“Huyệt khẩu đều ướt như vậy mà còn dám nói dối.”

Một ngón giữa xâm nhập vào, tuy rằng bên trong huyệt vẫn chặt chẽ như cũ nhưng lại cũng lửa nóng trơn ướt đến không thể tưởng tượng được.

“Vốn dĩ cho rằng đã lâu không có làm thì cần phải dùng một ít dầu bôi trơn, xem ra đã không cần rồi.”

Độ ẩm đã đủ rồi, dươиɠ ѵậŧ của Khương Thanh xâm nhập vào và bị huyệt khẩu nhợt nhạt và đè qυყ đầυ lại.

“Chủ nhân……” Phạn Dương nhịn không được buông lỏng miệng ra, vạt áo bị nước bọt thấm ướt rơi xuống và che đầu của Khương Thanh lại.

Tuy rằng rất muốn nhét lại một lần nữa nhưng vẫn là thôi đi.

Cảm giác bị quần áo che lại rất mới mẻ, Khương Thanh không ngừng mυ"ŧ sữa của Phạn Dương. Môi răng sắc tình đùa giỡn đầṳ ѵú và hai bên đều chăm sóc rất tốt.

Khác biệt với màu nâu nhạt lúc đầu, đầṳ ѵú của Phạn Dương đã biến thành màu đỏ tươi rực rỡ sắc tình. Người khác vừa nhìn thấy thì có thể biết được hai viên vật nhỏ kia đã trải qua cái gì.

Miệng bị giải khóa nhưng Phạn Dương vì không cho bản thân phát ra tiếng kêu tao lãng quá sắc tình khiến chủ nhân ghét bỏ nên cắn chặt cổ tay của mình, một khác tay khác thì ôm lấy lưng của Khương Thanh.

Nhưng hắn lại không biết tiếng kêu bao hàm chịu đựng của bản thân càng có thể khiến cho du͙© vọиɠ của người đàn ông tăng lên.

Bàn tay của Khương Thanh miễn cưỡng nắm lấy mông thịt no đủ của Phạn Dương, hắn nhẹ nhàng nâng thân thể của Phạn Dương lên và huyệt khẩu ngăn chặn qυყ đầυ của hắn treo ở giữa không trung.

“A…… Chủ nhân, muốn làm cái a!” Phạn Dương khẽ cau mày, vẻ mặt dâʍ đãиɠ.

Y còn chưa kịp mở miệng dò hỏi thì cái tay của Khương Thanh ôm lấy thân thể của y lập tức buông lỏng.

Toàn bộ hậu huyệt bị xỏ xuyên qua chiều sâu mà xưa nay chưa từng có, Khương Thanh sảng khoái than thở một tiếng.

Phạn Dương bên kia lại cảm nhận được kí©h thí©ɧ càng mạnh mẽ hơn, cái tay ôm lấy Khương Thanh của y trở nên trắng bệch và dươиɠ ѵậŧ trướng lên cao. Chỉ cần bản thân lười biếng buông lỏng thì sẽ lập tức phá vỡ cao trào. Nhưng y biết hành động bắn tinh là không được cho phép cho nên y đau khổ chịu đựng.

Nhưng vào lúc này Khương Thanh lại nhẹ nhàng nói với hắn: “Không có việc gì, coi như lần này là trường hợp đặc biệt đi. Ta cho phép em bắn tinh.”

“Vâng!”

Tín niệm kiên trì đột nhiên lơi lỏng, cổ tay của Phạn Dương hầu như sắp bị cắn đến chảy máu. Y kêu lên một tiếng và cuối cùng đạt tới sung sướиɠ xưa nay chưa từng có.

Dươиɠ ѵậŧ của Khương Thanh bị hậu huyệt kẹp chặt muốn chết, hắn trừng phạt mà dùng sức cắn đầṳ ѵú ở trong miệng, “Lỏng một chút.”

Phạn Dương bị cắn nên cơ vòng càng thêm dùng sức kẹp lại, nhưng y vẫn theo phản xạ mà thả lỏng lại để chủ nhân ra vào.

Khương Thanh thể nghiệm đủ cảm giác mới mẻ khi tầm mắt bị che đậy, hắn duỗi tay nhấc cái áo đang che người hắn ra. “Rất ngoan, rất ngoan.”

Bị Khương Thanh vuốt ve cằm giống như đang đối xử với thú cưng, biểu cảm của Phạn Dương rõ ràng trở nên càng kích động.

“Bây giờ để chúng ta hưởng thụ tính ái chân chính đi.”

“Hả!?” Phạn Dương hoảng sợ, “Cái vừa rồi không phải là chân chính sao, em đều đã……” Bắn một lần.

Lời nói trong lòng còn chưa có nói xong, Khương Thanh lại lần nữa nâng cái mông của y lên và bắt đầu đỉnh lộng.

“A! A…… Chủ nhân……” Phạn Dương ôm cổ của Khương Thanh và nghe thấy Khương Thanh nói: “Yên tâm đi, hôm nay em bắn bao nhiêu lần đều được hết. Ta sẽ không trừng phạt em.”

“Bởi vì hôm nay, là một ngày đặc biệt……”

Phạn Dương lộ ra vẻ mặt dâʍ đãиɠ, y rêи ɾỉ không ngừng và trả lời: “Đúng vậy…… Hôm nay ưm~ là, ta, là ngày em cuối cùng cũng được chủ nhân hoàn toàn nhốt lại nuôi dưỡng……”

…………

Ngày hôm sau, Phạn Dương mở một cuộc họp báo và tuyên bố giải nghệ không kỳ hạn.

Mọi người đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên và suy đoán tại sao y sẽ ở trong thời kỳ sự nghiệp đang phát triển không ngừng lại lựa chọn rời khỏi.

Đây cũng là một lần cuối cùng Phạn Dương xuất hiện ở bên trong tầm mắt của mọi người.

Cho dù là paparazzi lợi hại nhất cũng không có thể chụp đến hình ảnh đi ra ngoài của y.

_______

[ trứng màu là cuộc sống bò sữa bị nhốt lại nuôi dưỡng ]





Nội dung trứng màu:





Tuy rằng Khương Thanh không có khả năng thật sự làm Phạn Dương sống trong hoàn cảnh ác liệt giống như chuồng bò, nhưng chuyện này cũng không gây trở ngại Phạn Dương muốn chơi tình thú.





Y được đến sự đồng ý của Khương Thanh và chế tạo căn phòng thuộc về mình thành chuồng bò đơn sơ. Rốt cuộc tất cả tiền y kiếm được đều được Khương Thanh ra lệnh tự giữ lại, bởi vậy ngay cả Khương Thanh cũng không biết từ khi nào mà y đã có những đồ vật kỳ quái kia





Đương nhiên, phòng ở cũng không sẽ làm người khác cảm thấy khó chịu, chỉ là thay đổi một chút trang trí mà thôi.





…………





“Chủ nhân, hoan nghênh về nhà.”





Phạn Dương đầu đội sừng bò, hậu huyệt cắm giang tắc hình đuôi bò. Y ra chào đón Khương Thanh.





“Đây là trang phục kỳ quái gì vậy.” Khương Thanh hơi mỉm cười bất đắc dĩ, cảm giác Phạn Dương ngoại trừ quần áo bình thường thì cái gì cũng đều thích mặc.





Phạn Dương dạo qua một vòng trước mặt Khương Thanh, “Chủ nhân có thích không?”





Khương Thanh tự hỏi một chút, “Ừ…… Tuy rằng có hơi kỳ quái, nhưng rất đẹp.”





Phạn Dương nghe thấy câu trả lời khiến y cảm thấy vui vẻ và lập tức nhào tới, nếu không phải Khương Thanh đứng vững thì suýt chút nữa bị y làm ngã xuống mặt đất.





Nhưng hắn vẫn mỉm cười ôm lấy Phạn Dương.





“Em thật sự rất thích nhất chủ nhân……” Phạn Dương cúi đầu và cúi đầu hôn Khương Thanh lùn hơn mình một chút.





Phạn Dương ở dưới sự dung túng của Khương Thanh, lá gan trở nên càng lúc càng lớn. Y tự nguyện đóng cửa không ra, ngây ngốc ở trong nhà đợi chủ nhân về.





“Ta cũng rất thích em.” Khương Thanh mỉm cười hôn lại.





Tuy rằng gia cảnh của Khương Thanh chỉ là trình độ bình thường, nhưng bằng vào năng lực thôi miên không có người nào so sánh được cũng đủ để hắn bảo vệ Phạn Dương và cho y một ngôi nhà.





Chẳng sợ đại giới là Phạn Dương vứt bỏ tất cả và Khương Thanh có thêm một cái gánh nặng.

Nhưng hai người đều vui vẻ chấp nhận.