Chương 3: Cha kế đeo vòng (cha kế tự ti sợ hãi bị vứt bỏ bị đeo vòng)

“Ô…… Cơm sáng lập tức thì tốt rồi, không cần gấp như vậy……” Trong tay Giang Đông Hàn cầm cái chảo, thân thể bị người đàn ông trẻ tuổi sau lưng ôm lấy và gương mặt cũng vì thuận tiện cho việc hôn môi mà bị đối phương bẻ qua.

Cho dù làm vài lần thì y luôn sẽ bị hôn đến cả người nhũn ra.

Giang Đông Hàn suýt nữa ném cái chảo trong tay xuống, đôi môi của hai người lôi ra một sợi chỉ bạc.

Khương Thanh đứng ở sau lưng Giang Đông Hàn, một bàn tay ôm lấy vòng eo của người kia, một cái tay khác thì linh hoạt đi vào trong tạp dề, cách một lớp áo thun mà vuốt ve bộ ngực của y.

Giang Đông Hàn có rất ít sở thích, bởi vậy sinh hoạt cũng rất quy luật. Mỗi ngày đều có thói quen tập thể dục buổi sáng nên đường cong cơ bắp trên thân thể cũng rất đẹp.

Lúc này núʍ ѵú nho nhỏ của y cách một lớp áo thun được Khương Thanh vân vê ở trong tay.

“Con không vội.” Khương Thanh ái muội liếʍ vành tai của Giang Đông Hàn, đồng thời trên tay cũng không thành thật: “Chỉ là có một chút quá nhớ chú Giang.”

Gương mặt của Giang Đông Hàn đỏ lên, ánh mắt không được tự nhiên trốn tránh: “Không phải đêm qua mới……”

Mỗi khi nói đến loại chuyện này thì Giang Đông Hàn đều rất hâm mộ sức sống của người trẻ tuổi, cái eo già của y đều sắp chịu không nổi. Mà Khương Thanh vẫn là sức sống mười phần quấn lấy y.

Nhưng điểm này cũng không làm Giang Đông Hàn cảm thấy chán ghét, ngược lại là vui sướиɠ. Nhưng cũng luôn là sẽ sợ hãi sau này có một ngày Khương Thanh chơi chán bản thân rồi thì sẽ rời xa y rất xa.

Y rất cẩn thận cảm nhận lòng ngực ấm áp trong vòng tay ôm ấp của Khương Thanh. “Ăn trước cơm sáng đi, ta dùng ưm…… Ngày hôm qua cơm thừa làm cơm chiên trứng.”

Khương Thanh thuận theo từ trong tay Giang Đông Hàn cầm lấy cái chảo, “Được.”

Nhìn thấy Khương Thanh nghe xong y nói, trong lòng Giang Đông Hàn thở dài nhẹ nhõm một hơi nhưng lại cảm thấy có chút cô đơn.

Y lắc đầu, mạnh mẽ lấy lại tinh thần và bưng bữa sáng lên……

Giang Đông Hàn nhìn chén cơm chiên trứng ở trước mặt mình nhưng lại không có cảm giác muốn ăn.

Nói đến cùng, tất cả điều y nên làm là dùng nữ bức của bản thân chăm sóc Khương Thanh mới đúng…… Nhưng, mấy ngày nay Khương Thanh đều không có chạm vào nơi đó của y.

“Tiểu Khương, có phải thật ra rất ghét bỏ y không, thật ra…… Hắn cũng không nguyện ý……” Mấy ngày gần đây Giang Đông Hàn vẫn luôn nghĩ đến chuyện này, có khi thậm chí không dám nhìn đến khuôn mặt của Khương Thanh.

Diện mạo của y không xinh đẹp giống con gái, phải nói là tràn đầy nam tính. Nhưng là tâm linh lại luôn là mẫn cảm như vậy. Bởi vậy mới sợ hãi rụt rè đến bây giờ.

Đột nhiên, Khương Thanh đang ăn thì không đầu đuôi nói một câu: “Chúng ta như vậy, thật giống như một cặp vợ chồng già a……”

Một nụ cười tươi chiếu thẳng vào đôi mắt của Giang Đông Hàn.

“Không đúng…… Chúng ta, hẳn là cha con.” Tay nắm chiếc đũa của Giang Đông Hàn bởi vì dùng sức mà trở nên trắng bệch.

Khương Thanh sửng sốt, nghĩ Giang Đông Hàn có lẽ không thích vui đùa quá mức này, vội vàng bổ cứu: “Chú Giang thật sự xin lỗi, con không nên nói đùa như vậy.”

Giang Đông Hàn lắc lắc đầu, “Không phải con sai, là vấn đề của ta. Là ta……”

Khi Khương Thanh nhìn thấy hai giọt nước ở trên bàn cơm, mới ý thức được cảm xúc của Giang Đông Hàn có chút mất khống chế. Hắn lập tức đứng lên và ngồi xổm bên cạnh Giang Đông Hàn, nắm lấy tay của y và để bản thân có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của y.

Nhưng hắn lại chỉ có thể nhìn thấy một khuôn mặt tràn đầy nước mắt.

“Chú Giang……” Khương Thanh nhíu mày lại, hắn mạnh mẽ lôi kéo thân thể của Giang Đông Hàn và ép buộc đối phương ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Khương Thanh dùng tay của mình lau đi nước mắt trên mặt đối phương, nhưng nước mắt lại càng ngày càng nhiều. Khương Thanh lập tức cảm thấy sốt ruột, không cẩn thận dùng một chút lực và ấn Giang Đông Hàn lên trên ghế, bản thân khóa ngồi lên trên đùi của Giang Đông Hàn và hôn lên đôi môi của đối phương.

Giang Đông Hàn khóc không tiếng động, nhưng lại bị nụ hôn của Khương Thanh dần dần đốt lửa lên, cuối cùng mới nhỏ giọng nức nở lên. “Ô…… Ta đều lớn tuổi như vậy, còn mất mặt như thế.”

Ánh mắt của Khương Thanh hiện lên một tia nhu hòa, “Không có việc gì chú Giang, có thể nói cho con biết là tại sao chú khóc không?”

Khóe mắt tràn đầy tang thương của Giang Đông Hàn ửng đỏ, y nhìn Khương Thanh: “Tiểu Khương, con có thể nói cho ta biết là con xem ta là gì không?”

“……” Khương Thanh nhẹ nhàng hít một hơi, “Chú là người mà con kính yêu.”

“Nhưng, tại sao con lại không chạm vào ta……” Giang Đông Hàn mím môi lại: “Tại sao con không phá thân của ta…… Ta rất sợ hãi, sợ con hối hận. Sợ con thật ra chỉ là ngượng ngùng từ chối ta.”

Khương Thanh nhìn khuôn mặt tràn đầy sợ hãi của người đàn ông trước mắt mình, đôi mắt khẽ cong lên: “Chú Giang, chẳng lẽ chú là bởi vì con không chạm vào chú nên mới……”

Giang Đông Hàn gật đầu, và gương mặt đầy vẻ nghiêm túc. Nhưng bên tai lại truyền đến tiếng cười.

Y hơi hơi ngây người, nhìn Khương Thanh cười đến mức nước mắt đều chảy ra và cảm thấy thẹn thùng.

“Không phải, chú Giang. Chú thật sự rất đáng yêu……”

Thiên ngôn vạn ngữ không thắng nổi hành động, Khương Thanh cười cong đôi mắt và lại lần nữa hôn Giang Đông Hàn đến mức thần hồn điên đảo.

Người đàn ông bị hôn đến mức chỉ có thể dựa vào trong lòng ngực của người đàn ông trẻ tuổi hơn mình rất nhiều và nhẹ nhàng thở dốc, bên tai là tiếng tim đập mạnh mẽ ở trong lòng ngực. “Chú Giang, bình tĩnh lại sao?”

Giang Đông Hàn ý thức được bản thân thất thố, gật đầu.

“Không phải là con không muốn, là con sợ nóng vội quá mức sẽ làm thân thể của chú Giang chịu đựng không nổi.”

Giang Đông Hàn không biết nữ bức của bản thân mới mọc ra có mấy ngày và nó mềm mại yếu ớt. Khương Thanh sợ đến lúc đó hắn nhịn không được quá kịch liệt, thao Giang Đông Hàn đến mức không thể xuống giường được.

Giang Đông Hàn kinh ngạc đến mức đều quên chớp mắt, một đôi mắt đều mở to. “Thật vậy chăng, Tiểu Khương không có ghét bỏ ta sao?”

“Đó là đương nhiên.” Khương Thanh mỉm cười và dùng cằm đặt lên trên đỉnh đầu của Giang Đông Hàn, “Chú Giang quá đáng yêu, con phủng ở trong tay còn không kịp đâu nói chi là ghét bỏ.”

Nhớ lại hành động mất mặt vừa rồi của bản thân, gương mặt của Giang Đông Hàn càng ngày càng đỏ, y muốn tránh thoát khỏi ôm ấp của Khương Thanh nhưng lại bị người đàn ông tuổi trẻ ôm đến càng ngày càng chặt.

“Con thật sự thích chú Giang.” Bằng không cũng sẽ không thôi miên chú. Khương Thanh âm thầm nói thêm một câu ở trong lòng.

Nhưng Giang Đông Hàn bên này lại là thiệt lòng vui sướиɠ rơi nước mắt.

“Lại khóc, chú Giang thật sự là một người thích khóc.”

“Không giống nhau, ta thật sự vui vẻ, vui vẻ vì bản thân không có bị ghét bỏ. A!”

Giang Đông Hàn còn bị vây trong trạng thái vui sướиɠ, đột nhiên quần áo trên người y lại bị lột ra.

Trong mắt của Khương Thanh mang lên một tia tức giận, “Chú Giang thật sự không hề nhận thức tý nào về bản thân.” Đôi tay của hắn bao trùm lên trên cơ bắp no đủ của Giang Đông Hàn, “Thân thể của chú thật sự vừa đẹp vừa gợi cảm.”

“Còn có gương mặt này, thật sự mê người đến mức con muốn tàn nhẫn hôn chú đến chết.”

Khương Thanh đếm kỹ ưu điểm của Giang Đông Hàn và lột sạch sẽ toàn thân của y ra.

“Nhưng…… Bộ dáng tràn đầy nam tính như vậy nhưng tính cách thì lại rất đáng yêu.” Khuôn mặt của Khương Thanh ôn hòa xuống, “Thật sự rất thích chú Giang…… Là thích toàn bộ, không phải chỉ có thân thể. Con là bởi vì chú Giang nên mới muốn ở bên nhau cùng với chú!”

Giang Đông Hàn bị thái độ nghiêm túc của Khương Thanh dọa tới rồi, y nhịn không được nhìn sang chỗ khác và cắn ngón tay của mình, bởi vì Khương Thanh căn bản không biết đôi mắt của hắn hiện lên bộ dáng của y có bao nhiêu đáng yêu.

Giang Đông Hàn chỉ là bị nhìn như vậy thì thân thể lập tức có phản ứng.

Tay của Khương Thanh chủ động bao trùm lên trên dươиɠ ѵậŧ cương cứng của Giang Đông Hàn, “Chú Giang cứng đâu……”

“Ưm…… Không cần…… Không phải, là…… Nhẹ một chút……”

Giang Đông Hàn cuối cùng ý thức được bản thân là được Khương Thanh để ý, được hắn yêu thương. Cánh cửa đóng kín cuối cùng ở trong lòng y bị Khương Thanh mở ra, mở rộng ra chào đón người bước vào, nhiều đến ngay cả bản thân y đều cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Giang Đông Hàn cắn ngón tay của mình, sắc mặt ửng đỏ nhìn đứa con riêng không hề có quan hệ huyết thống vì bản thân y loát động dưới thân.

Khương Thanh cúi người cắn núʍ ѵú nho nhỏ của Giang Đông Hàn, “Chú Giang thật sự rất là đáng yêu, cảm giác giống như đang câu dẫn con vậy đó……”

“Ta mới không có……”

Đầṳ ѵú của chính mình bị mυ"ŧ vào. Ý thức được điểm này dưới thân của Giang Đông Hàn trở nên lớn hơn nữa.

“Phía dưới của Giang thật ra rất lớn a…… Nhưng đáng tiếc không có nơi để dùng đâu……”

Giang Đông Hàn từ môi răng phát ra một tiếng kêu gợi cảm: “Không sao hết, toàn thân trên dưới của ta, chỉ cần Tiểu Khương thích là được. Cái gì khác…… Ô ưm…… Đều không thèm để ý……”

“Vậy thì, toàn thân trên dưới của chú Giang, cho dù là chỗ nào thì con đều thích.”

Ngực của Giang Đông Hàn ngực bị lưu lại một cái vết đỏ sắc tình hoặc là dấu cắn.

Mấy cái dấu răng thấy được bị khắc ở trên cơ ngực, xứng với khuôn mặt cố gắng chịu đựng của Giang Đông Hàn thật sự rất sắc tình.

“Ô! Quá phạm quy, con nói như vậy thì ta sẽ……” Thân thể của Giang Đông Hàn khẽ run lên, trên tay của Khương Thanh đã bị phun đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm.

Khương Thanh thản nhiên lau tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên tay, hắn từ trong lòng ngực lấy ra một cái hộp. Mở nó ra ngay trước mắt của Giang Đông Hàn.

“Thật ra con không chỉ nghĩ muốn làm con của chú đâu……” Khương Thanh nhỏ giọng lẩm bẩm nói.

“Đây là món quà con tặng cho chú Giang, là một cái ‘ nhẫn ’ nha. Tuy rằng bây giờ con không thể tiến vào thân thể của chú Giang, nhưng trước tiên tạm thời dùng nó để thể hiện tâm ý của con đi.”

Khương Thanh lấy ra vòng tròn màu bạc nằm ở trong hộp.

Là một quả âm đế hoàn.

Giang Đông Hàn cũng không nhận thức đó là cái gì, nhưng theo lời Khương Thanh nói và khi vòng tròn được lấy ra thì thân thể của y cũng dần dần nóng lên.

Đôi tay của y nắm chặt lấy bả vai của Khương Thanh.

Ngón tay của Khương Thanh vân vê, âm đế nho nhỏ kia lập tức đứng thẳng lên.

Gai nhọn trên âm đế hoàn tới gần âm đế nhỏ kia, Khương Thanh an ủi: “Chú Giang, con sẽ làm rất nhanh, sẽ hơi đau một chút……”

Khi Giang Đông Hàn bị gai nhọn chống lại nơi yếu ớt nhất trong thân thể, hô hấp của y đều ngừng lại. Y nhìn âm đế của mình bị kim đâm thủng, giọt máu chảy ra ngoài từ trong thân thể và sau đó lại bị Khương Thanh dùng ngón tay lau đi.

Âm đế hoàn này lập tức được đeo xong……

Khương Thanh nhận thấy được thân thể của Giang Đông Hàn hơi run rẩy, “Là cảm thấy rất đau sao?”

Giang Đông Hàn lắc đầu, nước mắt không tự giác rơi xuống: “Là cảm giác quá hạnh phúc. Nghe được Tiểu Khương nói…… Ta cũng, cũng không phải chỉ nghĩ muốn làm ba ba của Tiểu Khương…… Cái nhẫn kết hôn này, ta thật sự rất vui vẻ……”

Trên ngón áp út tay trái của Giang Đông Hàn vẫn còn đang mang nhẫn cưới, nhưng khi y mang lên nó cũng không hề cảm thấy vui vẻ. Chỉ có giờ phút này, cái vòng không giống chiếc nhẫn này, không có hiệu lực pháp luật. Sau lời nói đùa của đứa nhỏ và nhẫn được mang lên ở nơi riêng tư, y mới cảm giác được bản thân giống như thật sự còn sống.

Thì ra cuộc sống, sẽ còn xảy ra chuyện đáng giá như vậy……

Âm đế rất đau, nhưng trong lòng lại rất ngọt.

Giang Đông Hàn lần đầu tiên ý thức được người mà y muốn sống cùng cả đời là ai, “Tuy rằng, ta biết bản thân không có khả năng thật sự kết hôn với Tiểu Khương, nhưng…… Chỉ là dùng phương thức này, với thân phận ba ba lưu lại ở bên người Tiểu Khương thì ta đã cảm thấy rất vui vẻ.”

Giang Đông Hàn đầy mặt tươi cười khóc lóc và được Khương Thanh hôn lên nước mắt.

“Chú Giang, thật hy vọng lúc này chú không cần đáng yêu đến như vậy a……” Khương Thanh thở dài một hơi, nhưng trên mặt cũng không khỏi mang lên một nụ cười tươi rạng rỡ.

“Con sẽ cả đời yêu chú, chú yên tâm giao bản thân cho con đi……”