Chương 2: Cha kế tự ti (sau khi mộng xuân tự an ủi bị phát hiện, bức xử nữ quá non, hậu huyệt phá thân trước)

Đêm qua Giang Đông Hàn ngủ thật sự không an ổn, bởi vì trước đó y không biết xấu hổ ở trên sàn nhà phòng tắm khóc lóc đến cao trào.

Rất lâu sau khi Giang Đông Hàn lấy lại tinh thần thì được Khương Thanh dịu dàng đỡ lên, lau sạch sẽ thân thể và óc của y rồi đưa về phòng.

Giang Đông Hàn mặt đỏ bừng vì cảm thấy sỉ nhục với bản thân, tùy ý mọi động tác của Khương Thanh.

“Rõ ràng, nên để người làm cha như ta chăm sóc……” Trong lòng y nghĩ như vậy nhưng trong đầu lại tràn đầy cảm giác bản thân cao trào ở trong phòng tắm.

Tiểu Khương có thể cảm thấy ta rất tao hay không, hắn sẽ nghĩ ta như thế nào……

Cứ như vậy, Giang Đông Hàn đi vào giấc ngủ với trong đầu đầy những suy nghĩ suy nghĩ tự ti và sợ hãi khiến Khương Thanh chán ghét y. Chỉ là trong mộng tất cả đều là hình ảnh y ở phòng tắm dùng vòi hoa sen tự an ủi bản thân, có khi còn sẽ hiện ra khuôn mặt của Khương Thanh.

Nhưng mặc kệ như thế nào, sự thật đây chỉ là một giấc mộng xuân không thể nghi ngờ.

Giang Đông Hàn nhấc chăn lên và nhìn dưới thân ướt lộc cộc của bản thân, hơi tuyệt vọng mà nhắm mắt lại. Nhưng đôi tay lại không thể ức chế đi xuống phía dưới……

“Ha…… Tiểu Khương……” Giang Đông Hàn vừa loát động dưới thân của mình vừa kêu tên của Khương Thanh.

Y vừa tưởng tượng nếu là Khương Thanh đang loát động dươиɠ ѵậŧ của y, vừa cuộn tròn thành quả bóng ở trên giường. “Ưm…… Không cần, nơi đó……” Y dùng ngón cái của mình điên cuồng nghiền nát qυყ đầυ, vừa nhỏ giọng kêu lên.

“Nhẹ một chút ha…… Không cần kịch liệt như vậy…… Tiểu Khương, a……” Tuy rằng vẫn là tay của y đang loát động nhưng chỉ cần tưởng tượng động tác này là Khương Thanh đang làm, dưới thân thì sẽ lập tức cứng đến trướng đau. Ngay cả cái khe không biết xấu hổ kia cũng bắt đầu phun nước ra bên ngoài.

“Hô…… Tiểu Khương sẽ xem ta như thế nào…… Có xem ta trở thành cha không hay vẫn chỉ là chồng mới của mẹ mình……” Giang Đông Hàn vì vậy mà cảm thấy lo lắng, ngay cả đáy lòng đều bắt đầu trở nên lạnh lẽo.

Vậy, cái tiểu bức này của y không phải là không có tác dụng sao……

Nhưng rất nhanh y lập tức quên mất chuyện này, hưng phấn trên thân thể tạm thời lấn át sự sợ hãi, y nhỏ giọng kêu lên và bắn ra ở trên tay.

Giang Đông Hàn nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng ở trong lòng tay của mình, ánh mắt trở nên mê mang. Nếu là Tiểu Khương thì sẽ có bao nhiêu tốt đây.

“Chú Giang.”

Khương Thanh đứng đợi một lúc lâu ở ngoài cửa chọn đúng thời gian mà bước vào phòng. Bởi vì Giang Đông Hàn không có thói quen khóa cửa cho nên chỉ cần xoay tay nắm cửa là có thể mở được, khi Giang Đông Hàn còn chưa có phản ứng lại thì hắn cũng đã bước vào và đánh vỡ hình ảnh này.

Giang Đông Hàn chỉ kịp giấu đi cái tay dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ và phần dưới thân lầy lội của bản thân, nhưng lại quên mất mùi lạ trong không khí cũng đã đủ bại lộ cho chuyện gì vừa đã xảy ra.

Trên mặt Khương Thanh lộ ra biểu cảm xấu hổ, nhưng hắn tỏ vẻ lý giải và sau đó yếu ớt đổi đề tài: “Bởi vì trước kia chú Giang thường thức dậy rất sớm, cho nên hôm nay…… Con mới bước vào nhìn xem.”

Giang Đông Hàn lộ ra vẻ mặt hoảng sợ không biết làm gì, y nghĩ nếu bản thân là một cô gái thì có thể vùi đầu vào trong chăn để trốn tránh, nhưng tuổi tác và kinh nghiệm sống cho y biết chuyện này có bao nhiêu ấu trĩ.

Y cố gắng giả bộ bình tĩnh và cúi đầu.

“Vậy…… Con đi ra ngoài trước.”

Giang Đông Hàn ý thức được đây là một cơ hội, nếu bỏ lỡ thì khả năng sau này sẽ không biết đối diện với Khương Thanh như thế nào. Thế là y dùng cái tay sạch sẽ còn lại của mình kéo Khương Thanh lại: “Từ từ, không cần đi……”

“Xảy ra chuyện gì sao? Chú Giang.”

Giang Đông Hàn sờ sờ cái tay mà y đang nắm lấy, sau đó nhanh như chớp rụt trở về. Bởi vì cái tay này vừa rồi hắn còn dùng để an ủi, rất dơ, y cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Khương Thanh xoay người ngồi xổm xuống, “Chú Giang, có chuyện gì thì cứ chậm rãi nói là được rồi, không cần phải gấp gáp. Chúng ta là người một nhà.”

Nghe thấy lời nói của Khương Thanh, Giang Đông Hàn mới có phản ứng, “Thật vậy chăng? Tiểu Khương thật sự coi ta là người nhà sao?”

Khương Thanh trả lời một cách khẳng định: “Đương nhiên. Con vẫn luôn xem và đối xử với chú như là cha của con vậy.”

“Vậy……” Giang Đông Hàn yên lặng hạ quyết tâm, y xốc lên chăn và tự cởϊ qυầи đùi của mình ra, mở hai chân ra đối với Khương Thanh.

Y không dám nhìn thẳng vào mặt của Khương Thanh, xoay mặt nhìn sang hướng khác: “Tiểu Khương nguyện ý làm cái chỗ này của chú Giang có nơi dụng võ được không?”

Lúc này Khương Thanh mới lần đầu tiên thấy rõ ràng kiệt tác sau khi thôi miên của hắn.

Trải qua một đêm phát dục, nữ huyệt của Giang Đông Hàn và tử ©υиɠ đều đã phát dục hoàn toàn, hai cánh môi âʍ ɦộ cũng lớn lên thành thục, phát huy tác dụng che đậy huyệt khẩu của nó.

Khương Thanh vươn tay lột môi âʍ ɦộ của Giang Đông Hàn ra, nhìn chằm chằm cái huyệt ở bên trong.

Giang Đông Hàn bị xem đến cả người nhũn ra, ngay cả phía dưới giống như đều phải bị nhìn chằm chằm đến mức bốc cháy.

“Màиɠ ŧяiиɧ của chú Giang còn ở đâu……”

Giang Đông Hàn thẹn thùng gật đầu, “Bởi vì ta còn không có đứa con của mình. Không thể dùng bức của mình chăm sóc con trai.”

Khương Thanh nhìn Giang Đông Hàn: “Chú Giang, thật sự có thể chứ? Để cho con tới.”

“Ừ…… Bởi vì, ta vẫn luôn coi Tiểu Khương như đứa con trai ruột của ta. Nếu là Tiểu Khương thì, ta cũng sẽ cảm thấy rất vui vẻ……”

Khương Thanh lộ ra một nụ cười, hắn nâng thân thể của Giang Đông Hàn dậy và nhẹ nhàng hôn lên môi của đối phương.

Giang Đông Hàn có hơi ngây ngô, thô ráp mà cọ cọ gương mặt của Khương Thanh, nhưng lại không cho người cảm thấy khó chịu mà ngược lại vô cùng gợi cảm.

Giang Đông Hàn âm thầm phỉ nhổ bản thân một đống tuổi vậy mà còn dễ dàng thẹn thùng như vậy, vừa phối hợp với Khương Thanh mở miệng của mình ra và tùy ý người thanh niên trước mắt muốn làm gì với môi lưỡi của y thì làm.

“Ha……” Khương Thanh tách ra một chút: “Trong miệng của chú Giang thật sự rất ngọt.”

“Ô…… Nói bậy cái gì……” Giang Đông Hàn đầy mặt ửng đỏ lại lần nữa bị Khương Thanh hôn lấy. Ngay cả dươиɠ ѵậŧ vừa mới bắn qua cũng lại lần nữa gắng gượng lên.

Một bàn tay của Khương Thanh ôm lấy khuôn mặt của Giang Đông Hàn, một cái tay khác đi xuống và đùa giỡn môi âʍ ɦộ và tiểu huyệt của Giang Đông Hàn.

Hắn nhẹ nhàng nhéo âm đế của Giang Đông Hàn, vừa lôi kéo vừa trêu chọc.

“Ô…… Không cần, nơi đó rất mẫn cảm.” Giang Đông Hàn nhắm một con mắt lại và trên mặt lộ ra biểu cảm nhẫn nại.

“Nhưng cái miệng nhỏ phía dưới của chú Giang cũng không phải là nói như vậy.” Khương Thanh lấp kín miệng của Giang Đông Hàn, làm y không thể nói ra lời kháng cự, chỉ có thể rầu rĩ rêи ɾỉ thành tiếng.

Ngón tay của Khương Thanh cọ xát qua lại ở cửa huyệt của Giang Đông Hàn, nhưng không có tiến vào. Hắn chơi đến mức khiến Giang Đông Hàn chảy nước mắt ra ngoài.

“Ô…… chú Giang, nhịn không được……” Giang Đông Hàn nhịn không được vươn tay vây quanh thân thể của Khương Thanh, nhưng lại như cũ không ngăn lại cái tay muốn làm gì thì làm của đối phương.

“Không được, bức của chú Giang còn quá non. Con còn vào không được, yêu cầu nhiều dạy dỗ mới được.”

Khương Thanh thiệt tình kính yêu người đàn ông trước mắt này, hắn không muốn làm trước hết dùng ngón tay của mình phá thân Giang Đông Hàn, nhưng nữ huyệt mới trưởng thành thật sự cũng còn không chịu nổi tính ái kịch liệt.

Thế là hắn qua lại cọ xát đùa bỡn nữ bức của Giang Đông Hàn, làm máu qua lại rồi chảy ngược lại và tốc độ trưởng thành nhanh hơn.

Nhưng Giang Đông Hàn không hiểu rõ lại rất khó nhịn, y kẹp lấy hai chân của mình và khó chịu cọ xát.

Khương Thanh hôn lên nước mắt của Giang Đông Hàn và nhỏ giọng an ủi: “Chú Giang, cố gắng chịu đựng một chút……”

Hắn rút tay của mình lại, ngược lại dùng cái tay dính đầy dâʍ ɖị©ɧ mà nữ bức của Giang Đông Hàn chảy ra đi khai thác hậu huyệt. “Tuy rằng bức của chú Giang còn rất non, nhưng có thể trước tiên đi vào mặt sau.”

Giang Đông Hàn kinh hô một tiếng: “Nơi đó rất dơ! Tại sao có thể, ưm……”

Cho tới nay hậu huyệt chỉ dùng để bài tiết bị dị vật tiến vào khiến Giang Đông Hàn cắn chặt môi dưới. Lại bị Khương Thanh bẻ miệng ra và lại lần nữa xâm nhập vào trong.

Khi ngón tay thứ ba vừa tiến vào, Giang Đông Hàn đều đã sắp tới cực hạn. Dươиɠ ѵậŧ của y gắng gượng, run rẩy toát ra chất lỏng trong suốt.

Nhưng y tin tưởng Khương Thanh sẽ không làm chuyện có hại đối với mình, bởi vậy yên lặng cố gắng chịu đựng thả lỏng thân thể của mình.

“Chú Giang, đã được rồi.” Khương Thanh rút ngón tay ra: “Vốn đang muốn tiếp tục trong chốc lát, nhưng con cũng đã nhịn không được.”

Lúc này Giang Đông Hàn mới nhận thấy được người thanh niên trước mắt vẫn luôn đang cương cứng, nhưng là vì y mà vẫn luôn cố gắng chịu đựng. Y hơi cảm động, chưa từng hưởng qua hương vị tình yêu gì khiến y lần đầu tiên đã biết cái gì là yêu.

Y chỉ có thể càng thêm cố gắng mở đùi ra, để thuận tiện cho Khương Thanh tiến vào.

“Chú Giang, khó chịu sao.”

Giang Đông Hàn ôm cổ của Khương Thanh, “Còn có thể. Tiểu Khương, không cần phải để ý đến ta.”

Theo dươиɠ ѵậŧ một tấc một tấc tiến vào, Giang Đông Hàn cảm giác bản thân phải bị đóng đinh ở trên cây đồ vật kia.

Y nhắm nghiền hai mắt lại và cảm nhận được Khương Thanh tiến vào. Ngay cả bản thân y cũng chưa phát hiện thân thể của mình có biến hóa vi diệu.

“Chú Giang, chú bắn.” Khương Thanh nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng trên bụng của mình, cười khẽ một tiếng.

Giang Đông Hàn cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng y cũng không phản bác cái gì mà chỉ có thể trả thù mà kẹp chặt hậu huyệt. Nhưng lại không đành lòng xem bộ dáng bị kẹp đến khó chịu của Khương Thanh nên lại thả lỏng lại.

“Chú Giang thật sự rất đáng yêu. Hơn nữa thật ra cũng mới 39 tuổi, căn bản là không già sao……”

Giang Đông Hàn bị nói mặt đỏ tai hồng: “Không cần nói nữa. Ưm……”

Lúc này Khương Thanh mới an ổn lại, hắn giữ chặt tay của Giang Đông Hàn và ở sau khi xác định đối phương đã thích ứng thì mới bắt đầu chậm rãi động lên.

Giang Đông Hàn bị thao thân thể run rẩy, nhưng vẫn không có nói cái gì, chỉ là gắt gao nắm lấy cái tay đang được đối phương nắm lấy kia.

“Ha…… Tiểu Khương, thật tuyệt……”

“Chú Giang cũng kẹp con thật con chặt, ưm……”

…………

Khương Thanh nhớ đây là lần đầu tiên của Giang Đông Hàn, nên hắn dịu dàng kết thúc trận tính ái này.

________

[ trứng màu là tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mặc tạp dề, sự lãng mạn của đàn ông ]

Nội dung trứng màu:

“Tiểu Khương, ăn cơm.” Giang Đông Hàn thuần thục đặt đồ ăn từ phòng bếp lên trên bàn ăn.

Khương Thanh sớm chờ lâu ngày và trước mắt trở nên sáng ngời, “Chú Giang, chú mặc cái này thật sự rất là gợi cảm.”

Giang Đông Hàn hơi ngượng ngùng quay đầu đi, y nhẹ nhàng kéo tạp dề là thứ duy nhất đang mặc trên người xuống: “Ta còn cảm thấy có một chút không quen, quá bại lộ……”

“Nào có,” Khương Thanh cười nói: “Chú Giang vì con mà mặc vào thứ này thật sự đáng yêu.”

Giang Đông Hàn tự nhận là cái lão nam nhân Giang Đông Hàn bị nói đến gương mặt ửng đỏ, cũng cảm thấy bản thân bỏ xuống trái tim cảm thấy xấu hổ và thân thể trần trụi mặc vào tạp dề nấu ăn là rất đáng giá.

Khương Thanh hơi tiến lên và ép Giang Đông Hàn vào trong một góc.

Giang Đông Hàn dựa vào trên tường và bị ánh mắt không hề kiêng nể kia nhìn khắp người, “Ăn cơm trước a……”

Khương Thanh làm sao chịu nghe chứ, “Con còn là muốn ăn chú Giang trước.”

Sau đó dùng miệng lấp kín lời nói kế tiếp của Giang Đông Hàn, dùng kỹ năng hôn môi điêu luyện của mình hôn người đàn ông trong lòng ngực đến mức toàn thân nhũn ra và không thể tiếp tục phản bác.