Chương 2: Em trai nướ© ŧıểυ hồ (qυầи ɭóŧ nhét huyệt, nhét qυầи ɭóŧ dơ bẩn nhất vào trong miệng, hậu huyệt chứa nướ© ŧıểυ)

Bắt đầu từ một lần kia, quan hệ của Khương Chanh và Khương Thanh đã nhanh chóng kéo vào nhau. Nhưng chuyện này lại không phải đang phát triển theo một phương hướng tốt. Mà cha Khương và mẹ kế không hiểu rõ thì vui mừng cho rằng cuối cùng quan hệ của hai đứa nhỏ cũng bắt đầu tốt lên, bởi vậy hai người không chỉ không có nghi ngờ tại sao Khương Chanh và Khương Thanh luôn ở cùng một chỗ với nhau, thậm chí còn có đôi khi sẽ giúp đỡ.

Mẹ kế của Khương Thanh vô cùng rõ ràng với tính cách của đứa con trai ruột của mình. Bà đối với Khương Chanh ở nhà đột nhiên trở nên ngoan ngoãn mà cảm thấy vui vẻ, ngoài ra đem tất cả công lao đều hướng về Khương Thanh.

“Ba, mẹ, con đi chơi game ở trong phòng anh trai đây.”

Khương Chanh giống như một người em trai bình thường, tung ta tung tăng mà đi theo anh trai về phòng. Để lại hai người cha mẹ đang ngồi trên sofa xem TV với vẻ mặt vui mừng.

Nhưng bọn họ lại không biết là, hai anh em không có huyết thống quan hệ này trở lại trong phòng lại không phải vì chơi game……

…………

“Ưm…… Rất khát, em thật sự rất khát.” Ăn cơm chiều xong, thân thể của Khương Chanh theo bản năng bắt đầu khát nước, y liếʍ liếʍ đôi môi khô nứt và đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm dưới thân của Khương Thanh.

“Anh, em muốn uống nướ© ŧıểυ.” Khương Chanh ở vài lần uống qua nướ© ŧıểυ thì cảm giác cảm thấy thẹn rõ ràng bắt đầu biến mất. Y chẳng biết xấu hổ mà cầu xin anh trai kế của mình để được uống nướ© ŧıểυ.

Khương Thanh hơi mỉm cười khi nhìn khuôn mặt ngây ngốc của Khương Chanh, rất giống như một người anh trai trưởng ấm áp: “Hôm nay có ngoan ngoãn nghe lời không?”

Đôi mắt của Khương Chanh ửng đỏ, “Ừ, em rất ngoan.”

“Tự cởϊ qυầи ra để cho anh kiểm tra.” Khương Thanh nhẹ nhàng ngồi xuống trên giường.

Mà Khương Chanh ở dưới giường thuần thục cởϊ qυầи áo của mình ra và chỉ để lại giày vớ. Loại cảm giác nửa thoát nửa không thoát này càng làm cho y cảm thấy xấu hổ, nhưng đồng dạng còn có hưng phấn.

Khương Chanh quỳ nằm bò ở dưới giường, chỉ có cái mông là đang nhếch lên cao và đưa hậu huyệt bí ẩn của bản thân chuyển hướng về phía anh trai kế để kiểm tra.

Đó là nơi riêng tư mà ngay cả chính y cũng ít khi chạm đến, nhưng bây giờ bên trong lại nhét vật lạ.

Bởi vì Khương Chanh vừa uống nướ© ŧıểυ thì sẽ có tác dụng phụ là động dục, Khương Thanh không thể không vì y mà rót nướ© ŧıểυ của hắn vào hậu huyệt của y để ngăn ngứa.

Mà theo Khương Chanh đối thôi miên càng ngày càng không chịu được thì động dục cũng trở nên càng ngày càng khó áp chế xuống.

Đến cuối cùng, Khương Chanh chỉ có thể vẫn luôn chứa nướ© ŧıểυ của Khương Thanh ở trong tràng đạo, lấy cái này để bảo trì bình thường. Nhưng chất lỏng ở hậu huyệt rất khó không lộ ra ngoài.

Mà Khương Thanh vì cố ý vũ nhục Khương Chanh cũng không có lựa chọn mang lên giang tắc cho y.

…… Giống như bây giờ Khương Thanh đã thấy vậy, trong hậu huyệt của Khương Chanh đang nhét một cái qυầи ɭóŧ.

Khương Thanh sẽ đem qυầи ɭóŧ Khương Chanh mặc một ngày ném xuống đất, sau đó tiểu lên trên qυầи ɭóŧ đó rồi làm cho toàn bộ qυầи ɭóŧ đều ướt nhẹp.

Sau đó ra lệnh cho Khương Chanh nhét qυầи ɭóŧ vào trong hậu huyệt của y.

Hình ảnh kia thật sự rất buồn cười.

Khương Chanh không chỉ có sẽ không cảm thấy dơ bẩn. Ngược lại cả gương mặt của y đều đỏ bừng và cố gắng kiềm chế du͙© vọиɠ của bản thân muốn nhét qυầи ɭóŧ vào trong miệng của mình. Sau đó gấp không chờ nổi mà nhét qυầи ɭóŧ dơ bẩn tràn ngập nướ© ŧıểυ vào nơi riêng tư của bản thân.

Khi qυầи ɭóŧ nhét vào trong hậu huyệt, cả người Khương Chanh giống như người đang đi trên sa mạc gặp được ốc đảo vậy. Ở trong nháy mắt khi qυầи ɭóŧ nhét vào bên trong thì cả khuôn mặt y hiện lên vẻ si mê và bắn tinh ngay lập tức.

…… Nhưng làm chúng ta trở lại hiện tại, cái qυầи ɭóŧ này đã nhét vào cả ngày. Qυầи ɭóŧ bao gồm cả nướ© ŧıểυ đều đã bị tràng đạo hấp thu gần hết. NGoài ra bây giờ Khương Chanh lại bắt đầu cực độ khát cầu nướ© ŧıểυ, là thời điểm nên đổi mới qυầи ɭóŧ.

Khương Thanh ôn hòa mà ngồi ở trên giường, trong miệng lại tàn nhẫn ra lệnh nói: “Bài tiết qυầи ɭóŧ của mình ra ngoài.”

“Ha……” Lý trí của Khương Chanh hầu như sắp tiêu hao không còn.

Y cũng không có muốn phản kháng Khương Thanh hoặc là cảm thấy yêu cầu này khó có thể làm được, mà là lấy tư thế squat ngồi xổm ở trước mặt Khương Thanh, dươиɠ ѵậŧ trắng nõn nhếch lên cao và trên mặt đỏ bừng như trái cà chua chín.

Y cố gắng muốn bài xuất qυầи ɭóŧ ra ngoài.

Nhưng cho dù là vải dệt lại mềm mại hút nước thì khi ở trong tràng đạo đều là tồn tại rất thô ráp. Lực ma sát mạnh mẽ làm qυầи ɭóŧ không chỉ có không có ra tới mà ngược lại tiến vào càng sâu.

“Ô, không được, anh, giúp giúp em, Tiểu Chanh kéo không ra……” Hai hàng nước mắt treo ở trên má của thiếu niên Khương Chanh.

“Nếu là làm những nữ sinh kia yêu thầm em ở trong trường học nhìn thấy bây giờ thần tượng của bọn họ có bộ dáng khó coi này. Họ sẽ nghĩ về em như thế nào?”

Khương Thanh mỉm cười: “Em là một tên phế vật ngay cả bài tiết qυầи ɭóŧ của bản thân đều làm không được.”

Khương Chanh khóc thút thít xin lỗi: “Thật sự xin lỗi anh, em là một tên phế vật.”

Cho dù bị mắng chửi nhưng dươиɠ ѵậŧ của Khương Chanh lại càng thêm hưng phấn. Khương Thanh vẻ mặt ôn hòa mà làm Khương Chanh trở lại tư thế quỳ bò, sau đó cho bản thân mang lên đôi bao tay bằng cao su.

Khương Chanh biết tại sao hắn muốn đeo bao tay, dùng lời giải thích của Khương Thanh nói là bởi vì nhục huyệt của y quá dơ bẩn, hắn không muốn trực tiếp đυ.ng vào.

Đối với chuyện này, Khương Chanh chỉ có thể không tiếng động mà khóc và cảm nhận được bao tay cao su tiến vào hậu huyệt.

Qυầи ɭóŧ trải qua một ngày bôn ba đã là tiến vào rất sâu, Khương Thanh cũng là mất một ít sức lực mới có thể lột nhục huyệt của Khương Chanh ra và lấy qυầи ɭóŧ từ bên trong ra.

Theo qυầи ɭóŧ lấy ra từng chút, vải dệt cọ xát thịt ruột và Khương Chanh rêи ɾỉ thành tiếng.

“Thật thoải mái…… Anh, ô a…… Tai sao sẽ thoải mái như vậy?” Khương Chanh bởi vì kɧoáı ©ảʍ chảy xuống nước mắt. Qυầи ɭóŧ vẫn luôn cọ xát tuyến tiền liệt của y, trong nháy mắt khi quần được lấy ra thì hậu huyệt của Khương Chanh lập tức triều phun.

Một dòng chất lỏng nhỏ trong suốt từ hậu huyệt đỏ tươi phun ra.

Dưới thân của Khương Chanh cũng bắt đầu mất khống chế, nướ© ŧıểυ tích táp mà chảy ra ngoài.

“Lần sau vẫn là đi phòng của em đi.” Khương Thanh nhìn thấy sàn nhà của mình bị nướ© ŧıểυ làm dơ, mày cũng không hề nhăn chút nào nhưng giọng điệu vẫn là ôn hòa mà phun ra lời nói tàn nhẫn: “Nói cách khác, sàn nhà của anh quá bẩn nha.”

Khương Chanh chỉ có thể vừa cao trào vừa gật đầu, không có quyền lực từ chối.

Khương Thanh nhẹ nhàng xách theo qυầи ɭóŧ tanh hôi, trên đó không chỉ còn sót lại nướ© ŧıểυ của Khương Thanh mà còn dính dâʍ ɖị©ɧ của chính Khương Chanh.

Hắn dịu dàng mà đem ngón tay đeo bao tay thâm nhập vào môi lưỡi non mềm của Khương Chanh và cạy khoang miệng của y ra.

Sau đó, đem qυầи ɭóŧ ngây người suốt một ngày ở trong hậu huyệt của Khương Chanh nhét vào trong miệng của Khương Chanh.

Miệng của Khương Chanh không lớn, một cái qυầи ɭóŧ nhét vào thì đã chiếm đầy tất cả vị trí trong khoang miệng của y, gương mặt căng phồng và thậm chí còn có một chút đáng yêu rất giống như một con hamster.

Trong miệng tràn đầy hương vị tanh hôi, đó đến từ tràng dịch của bản thân. Khương Chanh cảm thấy xấu hổ thầm nghĩ. Nhưng mặt trên đồng thời còn có nướ© ŧıểυ của Khương Thanh. Khương Chanh chỉ là ngửi được thì bắt đầu ngăn không được chảy nước miếng.

Cho dù là cái đồ vật gì, chỉ cần dính vào nướ© ŧıểυ của Khương Thanh thì sẽ vô cùng ngon miệng. Khương Chanh không chỉ không hề cảm thấy khó chịu đối việc bị nhét qυầи ɭóŧ dơ bẩn vào trong miệng của mình, ngược lại còn thở hổn hển mà liếʍ mυ"ŧ qυầи ɭóŧ trong miệng và mυ"ŧ đến mùi ngon.

Nhưng giao tiếp còn không có hoàn thành, Khương Thanh móc ra dươиɠ ѵậŧ của bản thân giống như mọi khi mà nhét dươиɠ ѵậŧ cương cứng mềm oặt vào trong tiểu huyệt trơn ướt.

Cho dù không có bôi trơn, tiến vào cũng hoàn toàn không tính là khó khăn.

Sau đó, giống như Khương Chanh mong chờ, một lượng lớn nướ© ŧıểυ thâm nhập vào bên trong hậu huyệt. Cột nướ© ŧıểυ phun trúng tuyến tiền liệt và kɧoáı ©ảʍ thật sự quá mức mạnh mẽ.

Khương Chanh bởi vì trong miệng bị tắc qυầи ɭóŧ nên không thể nói nên lời, chỉ có thể phát ra âm thanh giống như là đang bị cưỡиɠ ɠiαи, phần thân dưới lại một lần nữa mất khống chế và nướ© ŧıểυ mạnh mẽ của y bắn lên trên sàn nhà. Thể xác và tinh thần đều đạt tới một độ cao cao trào khác.

Sau đó dựa theo thường lệ thì Khương Thanh nhặt lên qυầи ɭóŧ mà Khương Chanh vừa mới cởi ra ở trên mặt đất, nhét vào hậu huyệt và xem nó như là vật thay thế giang tắc, để nó ngây ngốc ở trong hậu huyệt Khương Chanh một đêm.

Tóc mái của Khương Chanh bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, y thở hổn hển giống như một con chó, hai mắt vô thần mà nhìn chằm chằm trần nhà và cả người đều vô cùng sảng.

__________

Trứng màu là hàm chứa qυầи ɭóŧ xuất hiện ở trước mặt cha mẹ.

Nội dung trứng màu:

Đây là một ngày vô cùng bình thường như những ngày khác.

Khương Thanh và Khương Chanh không hẹn mà cùng xuất hiện ở trong phòng khách.

Nhưng kỳ quái chính là hôm nay khuôn mặt của Khương Chanh lại đỏ hồng, còn mang một cái khẩu trang.

Mẹ của Khương Chanh quan tâm hỏi: “Tiểu Chanh, là bị cảm sao?”

Khương Thanh giành trước một bước trả lời giúp y: “Tiểu Chanh có một chút không thoải mái, sợ lây bệnh cho mọi người cho nên mới mang khẩu trang. Em ấy đã uống thuốc rồi nên dì không cần lo lắng.”

Khương Thanh mỉm cười ôn hòa, bộ dáng giống như là đang suy nghĩ cho Khương Chanh vậy và đạt được nụ cười đầy cảm ơn của mẹ kế.

Cha Khương cũng nói: “Người trẻ tuổi, ngủ một giấc thì tốt rồi.”

Lúc này mới làm mẹ kế yên tâm.

Thế là Khương Thanh và Khương Chanh ngồi nghiêm chỉnh ở trên sô pha và cùng nhau xem phim điện ảnh.

Nhưng mà ai cũng không nghĩ là, Khương Chanh mang khẩu trang lại không phải bởi vì bị cảm. Mà là vì che đậy khuôn mặt bị qυầи ɭóŧ tắc đến căng phồng của mình.

Khương Chanh ở dưới sự che đậy của khẩu trang, làm càn mà dùng môi lưỡi nhấm nháp hương vị tanh tưởi trong miệng và ngậm qυầи ɭóŧ dính đầy nướ© ŧıểυ.

Khương Thanh có lòng tốt đắp chăn lên cho y: “Máy lạnh trong phòng khác lạnh, đừng để bị cảm nặng hơn.”

Nhưng thật ra là ở bên tai y nhẹ nhàng nói một câu: “Tao hóa, ở trước mặt ba mẹ mà cương cứng lên sao?”

Khương Chanh hoảng sợ trong lòng, lúc này mới ý thức được bản thân có bao nhiêu sao không biết liêm sỉ.

Nhưng tuy rằng Khương Thanh có lòng tốt nhắc nhở, nhưng âm thầm lại lấy cái chăn che lấp và ngón tay cách quần của Khương Chanh rồi nhẹ nhàng loát động dươиɠ ѵậŧ của y.

Đùa bỡn Khương Chanh nước miếng nước mắt không ngừng.

Nước miếng từ khe hở của khẩu trang theo cổ chảy xuống tới. Hai mắt của y đỏ bừng.

Cứ như vậy, hai người ngồi đợi ở trong phòng khách cho đến khi cha mẹ quay về phòng ngủ, rất nhiều lần đều suýt nữa bị phát hiện khả nghi làm Khương Chanh vẫn luôn vừa hoảng sợ không thôi, vừa lại vì kɧoáı ©ảʍ mà rùng mình không ngừng.

Nhưng y lại làm sao biết, cha mẹ đều đã sớm bị Khương Thanh thôi miên.

Cho dù hai người bọn họ làm ra chuyện khác người đến cỡ nào, thì ở trong mắt cặp cha mẹ này thì cũng chỉ là tượng trưng cho tình anh em tốt của hai người họ mà thôi.