Chương 3: Đùa giỡn đàn anh (chuỗi hạt hậu huyệt, khẩu giao)

“Đàn anh, thoải mái sao……”

Hơi thở ấm áp phun ở bên tai Ôn Cẩn Mặc, đồng dạng bàn tay ấm áp cũng đang loát động dươиɠ ѵậŧ của Ôn Cẩn Mặc.

Khương Thanh thật sự rất thích từ phía sau ôm lấy Ôn Cẩn Mặc, bởi vì như vậy thì toàn thân của Ôn Cẩn Mặc đều sẽ bị nhiễm hơi thở của hắn.

Mà giờ phút này Ôn Cẩn Mặc đang nằm ở trong lòng ngực của hắn, trơ mắt nhìn dươиɠ ѵậŧ của bản thân bị người nắm giữ và chậm rãi cương cứng.

“Ưm…… Đã, bắn hai lần. Lại tiếp tục bắn tiếp, anhsẽ……” Khung xương của Ôn Cẩn Mặc tuy lớn nhưng dáng người lại hơi gầy yếu, bởi vậy ôm vào trong ngực ngược lại rất cộm. Tay của y theo ý thức bắt lấy tay áo của Khương Thanh, nhưng hai chân lại thuận theo mà bị người đàn ông ở phía sau bẻ ra, mở ra rất lớn và không dám khép lại.

Khác biệt với lúc trước luôn dùng khóa trinh tiết khóa lại phần dưới của Ôn Cẩn Mặc, gần đây Khương Thanh ngoại trừ tăng lớn lượng nước mà y uống thì còn luôn sau khi giúp y bài tiết thì sẽ dạy y tay giao.

Mà hôm nay, ngắn ngủn một buổi sáng, cũng đã là lần thứ ba Ôn Cẩn Mặc đi vệ sinh.

Cảm giác thoải mái sau khi bàng quang được giải phóng làm Ôn Cẩn Mặc cảm thấy không còn chút sức lực nào, nhưng ngay khi y lấy lại tinh thần thì cũng đã bị thủ pháp thuần phục của Khương Thanh loát cứng.

“Đàn anh chẳng lẽ không thoải mái sao?”

Ôn Cẩn Mặc thở phì phò: “Thoải mái, nhưng là……”

“Vậy không cần phải xen vào, đàn anh chỉ cần hưởng thụ là được rồi.” Khương Thanh mỉm cười hôn môi y, không cho y có cơ hội nói ra lời từ chối.

Ôn Cẩn Mặc bị hôn môi đến đôi mắt mơ màng, miệng khẽ nhếch và đầu lưỡi đỏ tươi bị một cái đầu lưỡi khác quấn lấy.

“Đàn anh phải nhớ kỹ cảm giác này.”

Khương Thanh dùng sức trên tay, ngón cái dùng sức mà xoa nắn nghiền nát qυყ đầυ và mã mắt.

Ôn Cẩn Mặc run rẩy một lúc và đạt tới cao trào.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng sữa bị Khương Thanh dùng tay tiếp được, hắn đưa bàn tay đến trước mặt Ôn Cẩn Mặc.

Ôn Cẩn Mặc không cần hắn ra lệnh, nghe lời mà đem đầu lưỡi tiến lại gần và liếʍ.

Khương Thanh tùy ý dùng ngón tay quấy phá khoang miệng của đối phương, bẻ miệng của đối phương ra. Nước bọt chảy xuống từ khóe miệng của Ôn Cẩn Mặc.

Đùa giỡn đủ rồi, lúc này Khương Thanh mới rút ngón tay lại, sau đó dùng ngón tay bị liếʍ vừa ướt dầm dề vừa sáng lấp lánh tiến vào trong hậu huyệt của Ôn Cẩn Mặc.

Hậu huyệt căng chặt bị ngón tay nhét vào, Ôn Cẩn Mặc khó chịu mà co rút lại cơ vòng, nhưng rất nhanh vẫn là cố gắng phối hợp mà thả lỏng.

“Đã rất ướt nóng đâu……” Khương Thanh lẩm bẩm nói.

Thuốc viên đã bí mật thay đổi thể chất của Ôn Cẩn Mặc, bây giờ hậu huyệt của y vì bị Khương Thanh nhét ngón tay vào mà cảm thấy rất ngứa.

“Bắt đầu sẽ nước chảy a, đàn anh giỏi quá.” Khương Thanh giống như khen thưởng mà hôn lêи đỉиɦ đầu của Ôn Cẩn Mặc.

Ôn Cẩn Mặc được khích lệ theo bản năng kẹp chặt hậu huyệt lại một chút.

Nhận thấy được điểm này Khương Thanh không buông tha y, không ngừng khích lệ hậu huyệt của y vừa ướt nóng vừa chặt như thế nào, nhiệt tình mà bao vây lấy ngón tay của hắn, đồng thời còn nhẹ nhàng hôn lên gương mặt y.

Ôn Cẩn Mặc bị đùa giỡn hậu huyệt kêu ô ô ưm ưm đã không thể thả lỏng lại.

Vẫn là chờ đến Khương Thanh phát hiện dươиɠ ѵậŧ của Ôn Cẩn Mặc lần thứ hai cương cứng thì mới buông tha y.

Hắn cầm lên khóa trinh tiết đặt ở trên mặt đất, lại lần nữa mang lên cho Ôn Cẩn Mặc.

“Không biết đến lúc nào thì đàn anh có thể dùng phía sau nuốt hết được dươиɠ ѵậŧ lớn của em nữa?” Khương Thanh sờ sờ đầu của y.

Ôn Cẩn Mặc nhẹ nhàng nói: “Bây giờ còn chưa được sao?” Giống như là sợ Khương Thanh thất vọng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn.

“Em hy vọng có thể ở khi đàn anh càng thêm ưu tú tiến vào đâu……”

“Vậy,” Ôn Cẩn Mặc nắm lấy tay hắn: “Muốn như thế nào mới có thể trở nên càng ưu tú đâu.”

Khương Thanh cười tươi rạng rỡ nói, “Đàn anh thật sự là một đứa trẻ rất ham học hỏi.”

Nói xong hắn lấy ra một chuỗi hạt, mỗi viên hạt châu đều có kích thước là 2cm, một chuỗi tổng cộng có 8 viên.

Ôn Cẩn Mặc nhìn đồ vật xa lạ này, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.

Khương Thanh lập tức đem viên hạt châu đầu tiên nhét vào trong hậu huyệt của Ôn Cẩn Mặc, người sau nắm lấy cánh tay của hắn và yên lặng thừa nhận.

Trên thực tế chuỗi hạt này được ngâm qua mị dược mạnh nhất, có thể kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ và độ thừa nhận của người sử dụng nó.

Ôn Cẩn Mặc cảm giác bản thân giống như đang bị lực mạnh mẽ nào đó xâm lấn, một cảm giác vừa lạnh lẽo vừa lửa nóng từ hậu huyệt khuếch tán đến toàn thân.

Khương Thanh ngạc nhiên phát hiện hậu huyệt vừa mới nhét vào chuỗi hạt không bao lâu vậy mà bắt đầu nước chảy, bởi vậy quá trình nhét vào của hắn càng thêm thuận lợi.

Một chuỗi hạt dài được nhét vào, Ôn Cẩn Mặc vuốt bụng của mình và luôn có loại ảo giác bụng bị vật gì đó chọc vào.

Dươиɠ ѵậŧ của y ở đằng trước bắt đầu chảy nước, nhưng mặc kệ như thế nào thì có khóa trinh tiết ở nên y bắn không ra. Khương Thanh vừa lòng mà nhìn bộ dáng thất thần của Ôn Cẩn Mặc.

“Ô…… Khương Thanh, khó chịu.” Ôn Cẩn Mặc bị tìиɧ ɖu͙© tra tấn phát gục ở trong lòng ngực của Khương Thanh giống như một đứa trẻ vậy, trong lời nói giống như còn mang theo oán trách.

“Đàn anh không khóc không khóc……” Khương Thanh ôm y từ phía sau lưng và giúp y mặc quần vào.

Bộ dáng Ôn Cẩn Mặc bị tìиɧ ɖu͙© tra tấn thật sự là rất hợp khẩu vị của hắn, Khương Thanh lập tức cứng lên. Hắn đặt tay của Ôn Cẩn Mặc ấn vào trên dươиɠ ѵậŧ đang căng cứng của mình và nói: “Em cho đàn anh ăn dươиɠ ѵậŧ có được không?”

Ôn Cẩn Mặc chậm rãi ngẩng đầu, trên khuôn mặt lạnh nhạt vậy mà có thể nhìn ra y hơi vui vẻ: “Được.”

Lúc này Ôn Cẩn Mặc đã có thể thuần thục mà dùng miệng lấy dươиɠ ѵậŧ ra, dưới cánh mũi tất cả đều là hơi thở dươиɠ ѵậŧ của Khương Thanh. Hô hấp của Ôn Cẩn Mặc theo bản năng trở nên thô nặng hơn, nước bọt cũng lập tức phân bố rất nhanh.

Y nuốt nuốt nước miếng và dùng sức hít hít, sau đó mới chậm rãi đưa vào miệng giống như đang nếm món ăn vô cùng quý giá nào đó.

Khoang miệng mềm mại lửa nóng bao bọc lấy qυყ đầυ, cái lưỡi mềm nhẹ liếʍ mã mắt. Ngón tay của Khương Thanh luồn vào mái tóc quăn màu đen của Ôn Cẩn Mặc.

“Ô……” Ôn Cẩn Mặc cố gắng nuốt vào, bây giờ y đã có thể nuốt đến sâu vào trong cổ họng. Qυყ đầυ dùng sức đỉnh ở sâu trong yết hầu mềm mại của y.

Cổ họng yếu ớt theo bản năng vừa co rút vừa bài xích dị vật, nhưng lại không biết cái này chỉ có thể cho đầu sỏ gây tội mang đến kɧoáı ©ảʍ lớn hơn nữa.

Khương Thanh sảng khoái đến mức da đầu đều tê rần.

Hắn muốn đối xử dịu dàng với Ôn Cẩn Mặc, nhưng vẫn không nhịn được mà túm lấy tóc của Ôn Cẩn Mặc và loát động trên dưới. Thật tốt rất giống một cái ly tự sướиɠ hình người, Ôn Cẩn Mặc đang ở bị Khương Thanh sử dụng.

Ôn Cẩn Mặc hơi khó chịu, nhưng y vẫn thản lỏng thân thể và phối hợp tiết tấu của Khương Thanh vận động trên dưới phần đầu của mình.

Dịch tuyến tiền liệt chảy ra từ mã mắt, trong miệng Ôn Cẩn Mặc tất cả đều là hương vị hạnh phúc. Y thỏa mãn mà mồm to nuốt xuống chất lỏng và híp đôi mắt lại.

“Miệng của đàn anh, thật thoải mái.”

Nhưng mà Ôn Cẩn Mặc chỉ có thể dùng giọng nói “Ô ô ô” để đáp lại hắn.

Khương Thanh lại lần nữa không thể nhịn xuống mà dùng sức đem đầu của Ôn Cẩn Mặc ấn sâu vào bên trong, sau đó túm tóc làm y phun ra hơn phân nửa dươиɠ ѵậŧ, tiếp theo lại lần nữa nuốt vào, dùng sức mà chống lại cổ họng của y.

“Đàn anh…… Uh, em muốn bắn.”

Khương Thanh cuối cùng dừng động tác, Ôn Cẩn Mặc phối hợp mà nhẹ nhàng mυ"ŧ vào.

“Ô……”

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt bị bắn ở trong miệng, Ôn Cẩn Mặc phun dươиɠ ѵậŧ ra và mở to miệng để Khương Thanh kiểm tra.

Chờ sau khi Khương Thanh gật đầu, lúc này y mới vô cùng quý trọng mà nuốt xuống. Sau đó chủ động đem mặt dựa lại gần dươиɠ ѵậŧ và liếʍ sạch sẽ tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại ở trên đó.

“Đàn anh giỏi quá, thuần thục hơn rất nhiều so với trước kia.”

Ôn Cẩn Mặc gật gật đầu, “Ta sẽ tiếp tục cố gắng.”