Chương 2: Dạy dỗ đàn anh (lần đầu khẩu giao, thay đổi nhận thức, dươиɠ ѵậŧ và tϊиɧ ɖϊ©h͙ ăn ngon nhất!)

“Ô…… Ha ~” lại một lần ở trong lòng ngưc của Khương Thanh bài xong nướ© ŧıểυ và khuôn mặt của Ôn Cẩn Mặc đỏ bừng lên, ánh mắt mê ly. Cho dù dươиɠ ѵậŧ yếu ớt của bản thân bị người nắm lấy cũng không hề cảm thấy không khỏe, ngược lại còn không muốn rời xa mà chôn mặt vào trong lòng ngực của đối phương và cái miệng nhỏ khẽ mở ra.

“Đàn anh, nếu không có em thì chỉ sợ cái đồ vật này không thể sử dụng được đi.” Khương Thanh không có giống như lúc trước mà mặc lại quần cho Ôn Cẩn Mặc. Ngược lại còn dùng tay xoa bóp dươиɠ ѵậŧ và tinh hoàn của y.

Đôi mắt đen mất đi tiêu điểm của Ôn Cẩn Mặc chậm rãi hoàn hồn, y theo bản năng mà nắm lấy tay của Khương Thanh: “Rất xin lỗi, cho em thêm phiền toái……”

Nhưng, y đã không thể rời đi. Kɧoáı ©ảʍ như vậy.

Ôn Cẩn Mặc đã không thể tưởng tượng cuộc sống mà không có Khương Thanh. Nếu không có Khương Thanh dẫn y tới đi vệ sinh, nếu Khương Thanh ngại phiền toái không hề giúp y mở khóa…… Vậy thì y sẽ. Ôn Cẩn Mặc không dám nghĩ tiếp.

Trong ánh mắt mang lên một tia hoảng loạn, một chút cảm xúc lo lắng xuất hiện ở trong con ngươi lạnh nhạt.

Tuy rằng ánh mắt vẫn còn lạnh nhạt, nhưng Khương Thanh đủ hiểu biết về Ôn Cẩn Mặc lại biết đối phương đang luống cuống.

“Không sao hết, đàn anh.” Khương Thanh khẽ cắn vành tai của Ôn Cẩn Mặc, “Em sẽ không bao giờ mặc kệ đàn anh đâu.”

“Nhưng, đàn anh cũng nên tặng em một món quà để tỏ lòng cảm ơn mới đúng.”

Ôn Cẩn Mặc im lặng một chút, “Là món quà gì mới có thể……”

Khương Thanh cười khẽ một chút, “Cái gì em cũng không cần, chỉ cần một mình đàn anh là đủ rồi.”

Ôn Cẩn Mặc ngước đôi mắt lên: “Thật sự, cứ như vậy là được sao, anh phải làm cái gì đây?” Ở trong ý thức của Ôn Cẩn Mặc, bản thân y đã là ly tự sướиɠ của Khương Thanh. Sau khi lần trước y trở về, y lên mạng tìm hiểu và biết ly tự sướиɠ sử dụng như thế nào. Nhưng từ trước tới nay Khương Thanh lại chưa bao giờ sử dụng qua y, cái này làm cho y cho rằng Khương Thanh cũng không thích y.

“Đàn anh còn nhớ rõ anh là cái gì của em sao?”

Người thanh niên ôn hòa cao hơn nửa cái đầu so với Khương Thanh và đang nằm trong lòng ngực của Khương Thanh, gật đầu nói: “Nhớ rõ, là ly tự sướиɠ.”

“Nhưng bây giờ em hy vọng đàn anh có thể làm tinh bồn của em…… Đây là chức vị càng thấp kém hơn so với ly tự sướиɠ nha! Đàn anh nguyện ý sao, chỉ cần em yêu cầu thì cho dù bất kỳ lúc nào ở bất kỳ chỗ nào thì đàn anh đều cần thiết mở hai chân ra thỏa mãn em, toàn thân đều bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ của em rót đầy mới đủ tư cách.”

“Nguyện ý.” Ôn Cẩn Mặc nắm ống tay áo của Khương Thanh, giống như một con chó con nghe lời.

“Đàn anh thật ngoan.” Khương Thanh giữ chặt cái ót của Ôn Cẩn Mặc, ngón tay luồn vào trong mái tóc đen mềm mại của y và cúi đầu cho thanh niên một nụ hôn sâu.

Nụ hôn này hoàn toàn khác với nhẹ nhàng đυ.ng vào lúc trước, Khương Thanh thong thả mà hoàn toàn xâm lấn môi lưỡi của Ôn Cẩn Mặc, chiếm hữu toàn bộ khoang miệng mềm mại ướt nóng của y.

Từ trước đến nay Ôn Cẩn Mặc chưa bao giờ hôn môi với người khác, y thuận theo chấp nhận nụ hôn vừa dịu dàng vừa lửa nóng của Khương Thanh, sắc mặt chậm rãi trở nên đỏ bừng và bắt đầu hơi thở không nổi.

Chờ đến khi Khương Thanh buông Ôn Cẩn Mặc ra, cái người đàn anh vừa đáng thương vừa đáng yêu đã chật vật bất kham. Dươиɠ ѵậŧ trong tay Khương Thanh cũng cứng lên.

Nhưng đối mặt Ôn Cẩn Mặc hiếm khi có tính dục cương cứng, Khương Thanh lại tàn nhẫn mà đeo khóa trinh tiết lại cho y. Dươиɠ ѵậŧ lửa nóng bị trói buộc bởi khóa trinh tiết lạnh băng cứng cỏi và đau đến mức khó chịu.

Trong ánh mặt của Ôn Cẩn Mặc không tự giác xuất hiện một tia khó hiểu và ủy khuất.

“Đàn anh phải nhớ kỹ, kɧoáı ©ảʍ và đau đớn của anh đều chỉ có thể giao cho em.” Khương Thanh giống như an ủi mà hôn một cái lên trên trán của Ôn Cẩn Mặc.

Ôn Cẩn Mặc chỉ có thể thở hổn hển, “Được.” Hốc mắt bắt đầu đỏ hoe, đây là tìиɧ ɖu͙© trói buộc.

“Bây giờ, em muốn dạy đàn anh về đồ vật khác.” Khương Thanh ngồi trên bồn cầu, làm nửa người dưới không có mặc quần của Ôn Cẩn Mặc quỳ gối ở trước mặt hắn.

Dươиɠ ѵậŧ đã cương cứng ở trong đũng quần nhắm ngay vào mặt Ôn Cẩn Mặc.

Khương Thanh nhìn đôi mắt hơi hơi trợn to của Ôn Cẩn Mặc, cảm thấy thú vị. “Đàn anh, bây giờ đã tới lúc thực hiện chức trách của tinh bồn rồi.”

“Anh, anh nên làm như thế nào?”

“Rất đơn giản, trước tiên thử dùng miệng kéo khóa kéo xuống và sau đó kéo qυầи ɭóŧ xuống rồi thả dươиɠ ѵậŧ ra.”

Sau khi bị thôi miên Ôn Cẩn Mặc không hề cảm thấy khó hiểu về bất cứ điều gì mà Khương Thanh nói. Bây giờ ở trong mắt y, vì Khương Thanh làm bất kỳ chuyện gì đều là bình thường.

Y gian nan mà làm theo những lời Khương Thanh nói, thao tác vô cùng đơn giản lại bởi vì Khương Thanh ra lệnh chỉ có thể dùng miệng nên kéo dài tới vài phút mới có thể hoàn thành.

Khương Thanh rất có kiên nhẫn nhìn đàn anh gập ghềnh dùng miệng kéo khóa quần xuống, sau đó kéo qυầи ɭóŧ xuống và lộ dươиɠ ѵậŧ đã đứng thẳng của hắn ra.

Dươиɠ ѵậŧ trắng nõn đứng thẳng ở trước mắt Ôn Cẩn Mặc, nhưng y lại cảm thấy khó khăn vì y căn bản không biết kế tiếp nên làm cái gì.

Nhưng Khương Thanh sẽ dạy y……

…………

“Ô ô, như vậy, ưm…… Đúng không?” Ở dưới sự dạy dỗ của Khương Thanh, Ôn Cẩn Mặc vươn đầu lưỡi ướt nóng của bản thân ra, giống đứa trẻ tham ăn liếʍ kẹo que mà liếʍ dươиɠ ѵậŧ vậy.

“Ừ, đúng, đàn anh, làm rất tốt.” Giống như bị một đứa trẻ liếʍ cũng không khiến Khương Thanh có quá nhiều kɧoáı ©ảʍ, nhưng giống như vậy một chút một chút đem đàn anh trắng tinh nhuộm lên màu sắc của chính mình, làm cái đầu vốn dĩ dự trữ tri thức chứa những tin tức dâʍ đãиɠ xấu xa…… Thật sự là làm người cảm thấy cảm giác thành tựu và sung sướиɠ thuần túy.

“Đàn anh có thể nói cho em biết dươиɠ ѵậŧ có hương vị như thế nào không?” Khương Thanh cong khóe miệng lên, mỉm cười dịu dàng.

Ôn Cẩn Mặc hoàn toàn không biết gì cả còn đang cố gắng liếʍ láp dươиɠ ѵậŧ, thân thể y nổi lên màu hồng phấn, không biết có phải bởi vì bản năng của thân thể mà cảm thấy thẹn thùng hay không? Nửa người dưới của y vẫn còn đang nhếch lên cao, nhưng lại bị khóa bởi khóa trinh tiết nên trông vô cùng đáng thương.

Đàn anh vốn dĩ thuần khiết lạnh nhạt đã biến thành bộ dáng dâʍ đãиɠ vừa cứng dươиɠ ѵậŧ vừa cho người đàn ông khác khẩu giao.

Y thành thật nói: “Hơi mặn một chút.”

“Vậy đàn anh, bây giờ anh đang nếm hương vị mà sau này anh sẽ thích nhất nha!” Khương Thanh cười tủm tỉm mà cho Ôn Cẩn Mặc một cái thôi miên.

“Ô……” Vốn dĩ Ôn Cẩn Măc chỉ là dịu dịu dàng dàng liếʍ dươиɠ ѵậŧ đột nhiên đôi mắt trở nên vô hồn, chờ khi y lần thứ hai hồi phục tinh thần lại thì đột nhiên phát hiện bản thân đang phân bố nước bọt rất nhanh, thậm chí bởi vì không kịp nuốt mà chảy xuống từ khóe miệng.

“Ưm…… Tại sao,” Tại sao sẽ như vậy? Ôn Cẩn Mặc còn đang cảm thấy khó hiểu, lại đột nhiên phát hiện, dươиɠ ѵậŧ đang liếʍ láp trong miệng đột nhiên trở nên ngon hơn.

Tính cách của Ôn Cẩn Mặc lạnh nhạt, ngay cả món ăn rất ngon cũng rất khó khiến y cảm thấy vui vẻ. Bởi vậy, sau khi đột nhiên xuất hiện một thứ ngon miệng có thể kí©h thí©ɧ đầu lưỡi của y, ngược lại càng khiến y cầm giữ không được.

Y còn không có phát hiện, bản thân đã không tự giác mà liếʍ ;áp nhanh hơn, ánh mắt nhìn chằm chằm dươиɠ ѵậŧ cũng trở nên nóng rực hơn.

Tiếng hút nước miếng cũng trở nên rõ ràng hơn ở trong căn phòng trống trải.

Rất nhanh, Ôn Cẩn Mặc phát hiện cứ liếʍ như vậy thì thật sự quá chậm. Ở dưới tình huống không có sự dạy dỗ của Khương Thanh, y tự giác chủ động ngậm lấy qυყ đầυ của dươиɠ ѵậŧ, đồng thời còn ở đang cố gắng tiếp tục ngậm xuống tiếp.

Bộ dáng giống một con chó tham ăn thật sự quá là mới mẻ, biểu cảm khi ăn dươиɠ ѵậŧ thơm ngon của Ôn Cẩn Mặc không tự giác trở nên ôn hòa và hạnh phúc, trong mắt cũng mang theo một tia vui vẻ.

Khương Thanh lấy di động ra và chụp một bức ảnh cho Ôn Cẩn Mặc.

Nhìn vẻ mặt vui vẻ ăn dươиɠ ѵậŧ đàn ông của Ôn Cẩn Mặc trên ảnh chụp, thật sự là rất có giá trị để làm kỷ niệm.

“Đàn anh, dươиɠ ѵậŧ ăn ngon sao?”

“Ưm…… Ưm, ngon…… Ăn ngon ô……” Ôn Cẩn Mặc mơ mơ hồ hồ mà trả lời, suýt chút nữa chưa kịp nuốt xuống nước miếng. Nhưng trái lại dươиɠ ѵậŧ của Khương Thanh lại bị y liếʍ đến sáng lấp lánh, vô cùng sạch sẽ.

Nghe giọng nói mê muội của Ôn Cẩn Mặc, Khương Thanh lẩm bẩm tự nói: “Cái này thật đúng là có một chút quá mức đâu.” Nhưng hắn lại không nghĩ thay đổi, bởi vì đàn anh thật sự quá là đáng yêu.

Ôn Cẩn Mặc đã không thầy dạy cũng hiểu mà ngậm dươиɠ ѵậŧ hơn phân nửa, quai hàm bị nhét đến căng phồng, đáng yêu giống như một con hamster vậy.

“Đàn anh không cần vẫn luôn ngậm lấy và liếʍ nó a, cũng muốn trên dưới loát động mới đúng.” Khương Thanh dạy Ôn Cẩn Mặc, làm y qua lại phun ra nuốt vào, đồng thời tay cũng không thể rảnh rỗi, muốn an ủi vỗ vỗ phần dươиɠ ѵậŧ còn lại không thể ngậm lấy và tinh hoàn nữa.

Ngón tay thon dài xinh đẹp lạnh lẽo nghe lời nắm lấy phần còn lại của dươиɠ ѵậŧ và tinh hoàn, vỗ vỗ qua lại an ủi.

Theo Ôn Cẩn Mặc càng ngày càng thuần thục, Khương Thanh cuối cùng cũng hơi hơi nhẹ thở hổn hển lên, hắn đè cái ót của Ôn Cẩn Mặc lại không cho y lộn xộn.

Ôn Cẩn Mặc tuy rằng hơi khó hiểu nhưng vẫn nghe lời mà không hề cử động, thuận theo bị Khương Thanh dùng qυყ đầυ của dươиɠ ѵậŧ đứng vững ở trong cổ họng non mềm yếu ớt.

“Ô, ưm……” Ôn Cẩn Mặc bị bắn đầy miệng tϊиɧ ɖϊ©h͙, đồng tử hơi hơi rung động.

Khương Thanh thoải mái ở trong miệng Ôn Cẩn Mặc bắn ra hai ba dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt, sau đó mới buông đầu Ôn Cẩn Mặc ra và nhìn cái miệng nhỏ của y đã trở nên đỏ tươi.

Ôn Cẩn Mặc ho khan hai cái thì mới thích ứng lại đây.

“Đừng nóng vội, hãy nếm thử một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở trong miệng đi.” Khương Thanh bóp chặt mặt của Ôn Cẩn Mặc.

Người sau ngoan ngoãn nếm thử một chút, sau đó mới nghe theo Khương Thanh nói mà nuốt xuống.

“Đây là đồ ăn còn ăn ngon hơn so với dươиɠ ѵậŧ, nhớ kỹ sao?”

“…… Ừ.” Hương vị trong miệng đột nhiên trở nên ngon miệng hơn, Ôn Cẩn Mặc hơi hơi nheo đôi mắt lại, giống như một con mèo lười biếng.

“Khương Thanh, tϊиɧ ɖϊ©h͙ ăn ngon, còn muốn.” Ôn Cẩn Mặc yên lặng mà nhìn chằm chằm khuôn mặt của Khương Thanh, hy vọng hắn lại cho y ăn dươиɠ ѵậŧ thêm một lát nữa.

“Đương nhiên có thể a, nhưng anh mới là lần đầu tiên nên vẫn là kiềm chế một chút đi. Về sau cho dù anh không nghĩ muốn thì em cũng sẽ rót đầy toàn thân trên dưới của anh.”

Ôn Cẩn Mặc nghe vậy thì lúc này mới lưu luyến không rời mà gật đầu: “Được…… Ừ, anh biết, bởi vì anh là tinh bồn của Khương Thanh.”

Khương Thanh hôn một cái thật mạnh lên trên khuôn mặt của Ôn Cẩn Mặc, cười tủm tỉm sờ sờ đầu của y.

Tuy rằng còn muốn tiếp tục nhưng từ từ rồi tới, đàn anh thật sự là quá đáng yêu, Khương Thanh đều có chút nhịn không được. Thế là hắn suy nghĩ, từ trong không gian của hệ thống lấy ra một viên thuốc màu trắng có kích thước lớn nhỏ bằng một viên bi.

Hắn đem viên thuốc đặt ở huyệt khẩu của Ôn Cẩn Mặc, sau đó ở dưới vẻ mặt khó hiểu của Ôn Cẩn Mặc thì nhét viên thuốc vào trong.

“Ô ưm…… Cảm giác thật kỳ quái.” Ôn Cẩn Mặc nói như vậy, nhưng lại không hề phản kháng.

Thuốc viên vừa vào trong tràng đạo khô khốc lửa nóng giống như sống lại, tự động mà chen vào bên trong và sau đó chậm rãi hòa tan. Chất lỏng lạnh lẽo làm Ôn Cẩn Mặc cảm thấy hoảng sợ.

“Đàn anh không cần lo lắng, cái này có thể cho anh càng nhanh trở thành một cái tinh bồn đủ tư cách.” Khương Thanh vuốt ve phía sau lưng Ôn Cẩn Mặc, ôm đàn anh vào trong lòng ngực giống như đang dỗ dành một đứa trẻ vậy.

Cái thuốc viên kia có tác dụng tăng thêm độ mẫn cảm của thân thể, rất thích hợp với thân thể trì độn như Ôn Cẩn Mặc. Nhưng nói càng rõ ràng thêm một chút là cũng tương đương với một viên thuốc xuân dược, có thể làm Ôn Cẩn Mặc mỗi phút mỗi giây đều duy trì trạng thái động dục.

Nó sẽ theo thời gian trôi đi làm thân thể của Ôn Cẩn Mặc trở nên càng mẫn cảm càng dễ nước chảy, càng thích hợp tùy thời bị cắm vào.

“Có hơi nóng một chút.” Ôn Cẩn Mặc mặt đỏ bừng nói, y không được tự nhiên ngượng ngùng nhìn phần dưới của mình. Tại sao, chỗ sâu ở dưới lại cảm thấy có hơi ngứa……

“Ngay từ đầu phản ứng sẽ có một chút lớn, qua hai ngày là có thể thích ứng.”

Khương Thanh lại ôm Ôn Cẩn Mặc và bắt đầu hôn môi y, nụ hôn vừa dịu dàng vừa bá đạo rất nhanh khiến cho Ôn Cẩn Mặc không rảnh bận tâm đến cảm giác khác thường ở phía dưới.

Bị mùi hương dễ ngửi của Khương Thanh vây quanh, trái tim Ôn Cẩn Mặc trở nên yên ổn xuống, y đồng dạng vụng về mà đáp lại Khương Thanh.

【 tác gia có lời muốn nói: 】

Hôm nay trứng màu rất đáng yêu, là tiểu kịch trường ngọt ngào ~

Nội dung là đàn anh sẽ biến thành một con chó thú cưng hình người ngoan ngoãn!!

Nội dung trứng màu:

“Đàn anh, em đã về rồi.” Khương Thanh hơi mệt mỏi về đến nhà, nhưng khi ánh mắt rơi xuống thú cưng đáng yêu sớm đã ở bên trong cánh cửa chờ đợi lâu ngày, hắn cảm thấy thân thể mệt mỏi từ từ biến mất.

Thú cưng đáng yêu trước mắt là một con chó dịu ngoan nghe lời, mua y tuyệt đối là quyết định chính xác nhất mà Khương Thanh đã làm. Hắn cuối cùng vì nó đặt tên là “Đàn anh”.

“Uông ô……” Con chó hình người vụng về đeo vòng cổ ở trên cổ, y vừa dịu ngoan vừa nhiệt tình mà nghênh đón chủ nhân trở về, thân mật mà cọ tới cọ lui ở bên người chủ nhân.

Trên người nó không hề mặc bất kỳ quần áo nào, có thể thấy rõ ràng các dấu vết tràn ngập ái muội ở khắp người y, mà dưới thân lại đang mang một cái khóa trinh tiết. Trên khóa trinh tiết còn có một cái vòng tròn, đây là vì phương tiện cho chủ nhân móc dây dắt chó vào ở trên đó và dẫn y ra ngoài đi dạo.

“Đàn anh, thật ngoan.” Khương Thanh ngồi xổm xuống và mỉm cười sờ sờ đầu y. Đồng thời ở trong lòng cảm thấy hơi tiếc hận, khi đàn anh bị hắn mua về từ cửa hàng thú cưng thì đã trưởng thành rồi.

Mà cửa hàng kia cũng không có tiến hành học tập dạy dỗ sủng vật, cho nên cho dù Khương Thanh mang y về và sau đó vẫn luôn dạy y học nói chuyện biết chữ. Nhưng bây giờ đàn anh cũng chỉ biết nói mấy cái từ ngữ đơn giản và phần lớn thời gian thì vẫn kêu gâu gâu.

Tuy rằng như vậy cũng rất đáng yêu, nhưng Khương Thanh vẫn hy vọng Ôn Cẩn Mặc có thể càng tốt biểu đạt tình cảm của bản thân. Bởi vì y thật sự là quá nghe lời, ngoan ngoãn đến mức làm người đau lòng.

“Khương Thanh, anh…… Rất ngoan.” Con ngươi đen nhánh sáng lấp lánh nhìn Khương Thanh, giống như muốn được khen thưởng vậy.

“Được.” Khương Thanh sủng nịch mỉm cười, tay phải chế trụ cái ót đối phương và cho y một nụ hôn dịu dàng.

Bị hôn đến thần hồn điên đảo và khuôn mặt trở nên đỏ bừng, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười nhàn nhạt không rõ ràng. “Thích, Khương Thanh. Thích nhất.”

“Em cũng thích đàn anh nhất.” Khương Thanh không nhịn xuống đẩy ngã y xuống mặt đất và tiếp tục hôn môi.

Bạn bè của Khương Thanh luôn nói hắn quá nuông chiều thú cưng của mình, nhưng Khương Thanh lại luôn cảm thấy, chú chó đáng yêu như vậy hắn còn ngại sủng không đủ đâu!