Quyển 3 - Chương 61: Đặt chân Bắc Nguyên

Chương 61: Đặt chân Bắc Nguyên

- Tốt, liền là ở chỗ này đi!

Phong Thiên Ngữ dạo qua một vòng, cuối cùng lựa chọn một chỗ vách đá trên tòa thạch đảo lớn nhất trong phúc địa.

Địa linh Thất Thải Linh Ngư đi ở bên cạnh hắn, liền thúc giục lên động địa cổ.

Động địa cổ nhìn như một cái hạch đào, võ ngoài như gỗ, cứng gắng lại sằn xùi, lớn như quả dưa hấu.

Địa linh thúc giục nó, ngay lập tức nó bộc phát ra một trận xích quang, một đầu chui vào trong vách đá.

Chỉ trong thoáng chốc, ánh sáng phóng lên tận trời, bán kính trăm dặm điều có thể nhìn thấy, mặt đất cũng bắt đầu run rẫy.

Sau một lát, ánh sáng biến mắt, trên vách đá xuất hiện một cái khe nằm ngang, dài đếm hai mươi bảy trượng. Hai bên khe nứt, đá dồn thành một lớp dày, nhìn qua giống như môi người.

Sau đó, cái khe hướng hai bên mở ra, lộ ra hai bên đá vuông sắp xếp chặt chẽ, giống như răng người.

Chờ sau khi cửa mở ra, một cái động tối tăm xuất hiện.

- Chủ nhân, ta đói...

Miệng lớn chậm rãi khép mở, phát ra tiếng vang, chấn đến mắt đất run rẫy kịch liệt.

Phong Thiên Ngữ cũng không để ý, đem nguyên lão cổ lấy ra, thả vào bên trong hai mươi vạn nguyên thạch.

Miệng lớn lúc này kép lại, bắt đầu nhai, hai mươi vạn nguyên thạch bị nó nhai, chớp mắt đã trở thành bột mịn. Sau đó, rầm một tiếng, giống như đang nuốt lấy thức ăn, mặt đất lại lần nữa chấn động, sau đó liền hoàn toàn an tĩnh trở lại.

Đến một bước này, động địa cổ xem như đã trồng xuống hoàn tất.

- Chờ tam trưởng lão bên khi đem mẫu cổ trồng xuống xong, hai bên liền hoàn toàn câu thông, lúc đó có thể tự do qua lại rồi.

Phong Thiên Ngữ lúc này nói.

Động địa cổ chia làm mẫu cổ cùng tử cổ, là một đôi, một khi trồng xuống là không thể di động, phí nuôi dưỡng mỗi năm cũng tốn hai mươi vạn nguyên thạch, nhưng lại có thể câu thông hai cái phúc địa với nhau. Thậm chí có thể cách vực mà dùng.

Phúc địa Đồ Thiên cùng phúc địa Hải Cát đều là của Phương Chính, trở thành đại bản doanh của Quân Đoàn Thiên Không ở hai vực. Vì vậy mà cần hai bên câu thông nhau, thuận tiện cho việc thành viên qua lại hai bên làm nhiệm vụ Quân Đoàn.

Mặc dù lúc trước thông qua thông thiên cổ, nhưng mà làm như vậy quá mức dễ bị chú ý, một số vật tư cũng không thể vận chuyển công khai. Chính vì vậy Quân Đoàn mới lựa chọn dựng động địa cổ.

Mà sau đó không lâu, thông qua truyền tin, phúc địa Đồ Thiên bên kia sớm đã dựng xong mẫu cổ.

Cứ như vậy, hai bên đã có thể tùy ý qua lại.

Mà lúc này, Phương Chính ngồi trong phòng, một bên chịu đựng cảm giác bị kiến cắn của việc dùng họa bì cổ, một bên lên kế hoạch cho chuyến đi, lên kế hoạch phát triển phúc địa Hải Cát, lại tính toán phương pháp để hai người Thanh Thư, Dược Hồng rút khỏi Tiên Hạc môn.

Bên trên truyền đến từng trận chấn động, Phương Chính liền biết Phong Thiên Ngữ đẵ bắt đầu dựng động địa cổ, vì vậy cũng không để ý, chỉ chuyên tâm cho kế hoạch của mình.

Ba ngày chờ đợi kết thúc, Phương Chính chăn gói sẵn sàng đi ra khỏi phòng.

Mở cửa ra, liền nhìn thấy một nam trung niên xa lạ đang đứng đợi.

Người này lưng hùm vai gấu, gương mặt chữ điền, mày rậm mắt ưng. Nhìn qua khí phách vô cùng, hiên ngang lẫm liệt.

Phương Chính đánh giá người này từ trên xuống dưới, vẻ mặt như ngộ ra. Mà đối phương cũng là đánh giá Phương Chính từ trên xuống dưới, nước miếng suýt chút cũng chảy ra ngoài.

Rất nhanh, Phương Chính mỉm cười, hỏi.

- Ta không thể gọi bộ dạng này của ngươi là Phương Niệm Dung đi. Nói xem, nên gọi ngươi là gì?

- Khụ khụ!

Nam trung niên ho nhẹ hai tiếng, dùng giọng nói òm òm oai hùng của mình đáp

- Gọi ta Phương Yến Trung! Như thế nào, ngạc nhiên chứ?

- Đúng là ngạc nhiên!

Phương Chính gật đầu, còn không quên cho Phương Niệm Dung một cái nguyên điểm tán thưởng.

Phương Niệm Dung thích thú trù trù cái mũi, lại nhìn lại Phương Chính.

Phương Chính hiện tại một thân bạch ý, tóc đen như thác. Hắn dáng người thon dài, mặt quang như ngọc, ngủ quan tinh xảo. Nhìn qua chỉ có thể đánh giá một câu, "thật là một tiểu mỹ thụ!"

- Chính mình chọn không có sai a!

Phương Niệm Dung trong lòng thích thú vô cùng. Có mỹ nhân ngày đêm đi cùng, ngắm thôi cũng đủ no mắt.

- Thế, ngươi bây giờ gọi là gì?

Phương Niệm Dung lúc này lại hỏi.

- Bạch Nhất Hàn!

Phương Chính lãnh đạm đáp.

Phương Niệm Dung lẩm bẩm cái tên này, từ nhắc mình đừng có gọi nhằm, liền đi theo Phương Chính ra ngoài.

Các thành viên của Quân Đoàn lúc này đang đứng xem bảng nhiệm vụ, nhìn thấy hai người, một đám ngốc lăn tại chỗ, trợn tròn hai mắt nhìn cả hai.

Cái quái gì a? Trong Quân Đoàn từ khi nào xuất hiện hai người này? Làm sao lại còn bước ra từ phòng của đại trưởng lão đâu?

Bọn họ ngơ ngác, ngươi nhìn ta, ta xem ngươi.

Cũng may Phong Thiên Ngữ kịp thời nhớ tới họa bì cổ, đi lại trước mặt Phương Niệm Dung, không chắc chắn hỏi.

- Đại trưởng lão, ngài đây là đang ngụy trang?

Phương Niệm Dung nghe hỏi, cười phì một tiếng, nhìn liếc qua Phương Chính lúc này còn thắp hơn mình một cái đầu. Phong Thiên Ngữ theo tầm mắt nhìn qua, vẻ mặt cực kì đặc sắc.

Có kinh ngạc, có không dám tin, sợ hãi, ngờ vực, cũng có si mê, ngưỡng mộ, đố kị, ghen ghét.

Phương Chính ngại ngùng gãi gãi má, bộ dạng này của hắn làm không ít thành viên suýt chút nữa bẻ cong hướng tính của mình.

- Khụ.

Phương Niệm Dung thấy một đám mắt tỏa ánh sáng hồng nhìn Phương Chính, liền bước ra trước một bước, ho khan một tiếng, ánh mắt muốn ăn thịt người nhìn liếc qua một vòng.

Nhìn thấy nàng một bộ bảo vệ Phương Chính, nhưng lại đi kèm vẻ ngoài đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, rất nhiều người đột nhiên được khai sáng.

Nguyên lại chỉ có nam nhân mới bảo vệ được nam nhân!

Và cứ như vậy, máu hủ trong lòng họ từ không sinh có, còn chớp mắt trổi dậy mãnh liệt.

Cái thuyền Phương Yến Trung cùng Bạch Nhất Hàn này, bọn họ là trèo chắc rồi.

Phương Chính lúc này hơi thở dài một hơi, đem Phương Niệm Dung đẩy qua một bên, sau đó đưa cho Phong Thiên Ngữ một con cổ trùng, nói.

- Trong đây ta có an bày một số thứ, ngươi thay ta giao cho hai người Ôn, Hắc. Lần này đi Bắc Nguyên, không qua mấy năm là không có trở về. Quân Đoàn chỉ có thể dựa vào mọi người. Ta sẽ tận lực tìm nhiều tài nguyên hơn trở về.

- Còn có, chuẩn bị chu toàn vào, rất có thể sau chuyến đi này, ta liền tấn chức lục chuyển. Khi đó sẽ bắt đầu triển khai kế hoạch Quân Đoàn thăng tiên!

- À mà, nhị trưởng lão, trong thời gian này nếu có rãnh, thay ta luyện nhiều một chút bốn con cổ văn phòng tứ bảo, chủ yếu là bút lông cổ, không cần quá cao, tam chuyển là đủ dùng.

Phong Thiên Ngữ nghe xong, trong lòng cũng là vô cùng kinh hỉ. Kế hoạch Quân Đoàn thăng tiên, lấy Phương Chính thăng lên lục chuyển làm tính hiệu bắt đầu. Theo kế hoạch, Phương Chính sẽ chịu trách nhiệm hộ pháp, chống đỡ tai kiếp giúp các thành viên trong Quân Đoàn thăng lên lục chuyển. Mà đứng mũi chịu xào trong kế hoạch này, chính là bộ máy lãnh đạo của Quân Đoàn. Trong đó, hiển nhiên có Phong Thiên Ngữ hắn.

Thử nghĩ, chỉ qua vài năm theo ngoại giới, chính mình liền có thể trở thành cổ tiên cao cao tại thượng, ai mà không kích động đâu.

- Đại trưởng lão yên tâm, có chúng ta ở, nhất định sẽ để Quân Đoàn không ngừng phát triển. Còn có, bách thú vương có lông mao trong Quân Đoàn nhiều lắm, nhổ sạch lông của bọn chúng cũng không sao a!

Phương Chính nghe vậy, khẽ gật đầu, sau đó gọi địa linh, để nó đem hắn, Phương Niệm Dung cùng với Tiểu Hổ đưa ra ngoài.

Hai người cưỡi lên lưng Tiểu Hổ, một đường đi vội, ngày đi đến nửa đêm, chỉ nghĩ nửa đêm, đến sáng sớm lại tiếp tục lên đường.

Bay cắt ngang bầu trời, một đường thuận lợi, từ hướng chính tây chuyển sang hướng bắc, tốn nửa tháng đi đường. Sau đó xuyên qua thánh hiền giới bích của Trung Châu, lại xuyên qua cam thảo giới bích của Bắc Nguyên, tốn hết ba ngày, hai người một thú thuận lợi đặc chân đến Bắc Nguyên.

Vừa đi vào Bắc Nguyên, Tiểu Hổ cả người liền giống như mất hết sức sống, rũ đầu xuống, uể oải buồn bã không thôi. Mà Phương Chính cũng cảm thấy toàn thân nặng nề, không khiếu bị đè ép, áp chế của dị vực lại lần nữa bao trùm xuống người hắn.

Chỉ có Phương Niệm Dung, có Tiểu Túc che chỡ, cho nên không hề bị ảnh hưởng.

- Cách thời gian diễn ra Vương Đình chi tranh đã không xa, ngươi hiện tại có chủ ý gì chưa?

Phương Niệm Dung lúc này hỏi dò Phương Chính.

Ngoài mặt thì hỏi vậy, nhưng trong lòng nàng lại đang nghĩ, Phương Chính là lần đầu tới Bắc Nguyên, làm sao có chủ ý gì được, nhất định chỉ có thể hỏi dò nàng.

Nhưng ngay sau đó, Phương Chính tạt cho nàng một ao nước lạnh, thờ ơ nói.

- Đi Nguyệt Nha hồ!

Nói xong, vỗ vỗ nhẹ lên người Tiểu Hổ, nói.

- Anh bạn, vất vã cho ngươi rồi, cố gắng lên a!

Tiểu Hổ kêu khẽ một tiếng, giống như nói chính mình có thể làm được, lại dùng ánh mắt như hỏi đường nhìn lại Phương Chính.

- Ngươi chắc là biết đường đi, cho nên chỉ đương đi a!

Phương Chính lại nhìn Phương Niệm Dung nói.

Phương Niệm Dung hơi thở dài, chỉ đường cho Tiểu Hổ bay đi, đồng thời hỏi Phương Chính.

- Ngươi làm sao biết Nguyệt Nha hồ?

- Đọc tìm trong sách. Ta là chủ nhân phúc địa, cùng đứng trên vai cổ tiên không khác biệt, một chút sách về địa lí các vực, cũng không khó tìm.

Phương Chính thờ ơ đáp.

- Vậy ngươi tới đó làm gì?

Phương Niệm Dung lại hỏi.

Phương Chính mỉm cười, nói.

- Nghe nói phong cảnh nơi đó rất đẹp. Bắc Nguyên lại có nhiều sao vào ban đêm. Trước khi bước vào chiến tranh, ngắm một chút cảnh đẹp Bắc Nguyên không phải rất tốt sao?

Phương Niệm Dung nghe vậy, trong đầu không khỏi tưởng tượng ra cảnh chính mình cùng Phương Chính ngồi ngắm sao, trái tim đột nhiên không nhịn nổi nhảy loạn, hai má cũng ửng đỏ, gật đầu lí nhí đáp.

- Đúng vậy!

Nhưng ngay sau đó, Phương Chính lại tát cho nàng một ao nước lạnh, nói.

- Đàn ông lên coi! Vẻ ngoài của ngươi như vậy, làm bộ dạng như vậy, nhìn rất là cay mắt a!

Phương Niệm Dung cả người cứng đờ, sau đó dùng ánh mắt ăn thịt người nhìn lại Phương Chính. Nhưng mà vừa thấy gương mặt đẹp không tì vết của hắn lúc này, lại không kìm chế được sìu xuống.

- Niệm tình ngươi đẹp mắt, ta không tính toán!

Phương Niệm Dung nhỏ giọng nói, quay mặt đi chỗ khác. Nàng sợ nhìn bộ dạng này của Phương Chính tiếp, nước giãy của mình sẽ chảy ròng ròng mất.

Phương Chính cũng không thèm để ý, bắt đầu nhắm mắt, tiếp tục ôn dưỡng không khiếu của chính mình.

Đã đi Bắc Nguyên, vậy thì kế hoạch cũng phải thay đổi một chút. Cụ thể mà nói, chỉ có thể ở tại Bắc Nguyên thăng tiên thôi.

Người nói chờ xong ở đây, lại đi Tây Mạc thăng tiên cũng được?

Đúng a, cái đó đúng là có thể!

Bất quá, thời gian eo hẹp, Phương Chính cũng không phải chỉ có bản thân một người, còn có cả một cái thế lực mấy trăm người đang đợi hắn kéo tu vi. Nếu không biết tranh thủ thời gian, chính là tự kéo chân sau, làm chậm chính mình, cũng làm tuột hậu chính mình trong thời đại.

Mưu đồ to lớn, giả tâm bừng bừng, Phương Chính làm sao cho phép chính mình tự kéo chân sau đâu?

Lại nói, thăng tiên ở Bắc Nguyên cũng không sao, cũng là thăng tiên mà thôi. Sau này đi vực khác, lợi dụng chức năng phân tách, đem khí tức địa vực tách ra là được.

Hoặc nếu không, Phương Chính vẫn chưa quên chính mình có một con bàt chuyển tiên cổ do Tiểu Thiên cất công chạy tới Bắc Nguyên thay mình lấy về.

Con cổ này, chính là thái độ cổ, xuất hiện qua trong Nhân Tổ truyện, công dụng lớn nhất của nó, chính là ngụy trang.

Dùng nó ngụy trạng khí tức, cũng có thể qua mặt người khác một hai.

Đi một bước, tính trước mười bước, mới có thể nói là vạn vô nhất thất.

Phương Chính mặc dù làm như vậy, nhưng mà trong lòng hắn, vẫn là còn lại cái gọi là "vạn nhất"

Đành chịu, ai bảo hắn làm người bi quan quá mức cho phép làm gì.