Quyển 3 - Chương 60: Bộ dạng ngụy trang

Chương 60: Bộ dạng ngụy trang

- Tốt thôi! Liền đi Bắc Nguyên.

Phương Chính lơ đãng đáp.

Phương Niệm Dung lúc này lại nói.

- Bất quá, cũng phải ngụy trang chút. Ta không nghĩ nên giữ nguyên bộ dạng hiện tại đi a. Nhất là, ta còn là nữ nhân. Bắc Nguyên trọng nam khinh nữ, cho nên chờ thêm vài ngày, chuẩn bị thỏa đáng lại đi.

Phương Chính nghe vậy, khẽ gật đầu.

Này vừa đúng ý hắn, bởi hắn cũng cần ngụy trang. Đồng thời, Phương Chính cũng muốn nhìn xem, Phương Niệm Dung sẽ ngụy trang thế nào.

Nhưng là Phương Niệm Dung đột nhiên tầm mắt vừa chuyển, như nghĩ ra cái gì, nói.

- Lạc Hành, với tính cách của ngươi, chắc cũng đang định ngụy trang đi. Nói xem, ngươi định ngụy trang thành bộ dạng nào?

Phương Chính hơi sửng ra, sau đó suy tư một chút.

Phương Niệm Dung thấy hắn giống như không muốn nói, liền nói thêm.

- Ta biết ngươi nhất định sẽ dùng họa đạo để ngụy trang, cho nên ta sẽ không tò mò thủ đoạn của ngươi làm gì. Bất quá, trước đó cũng nên cho ta xem bộ dạng ngươi định dùng a.

Phương Chính mị mắt nhìn qua Phương Niệm Dung, sau đó thở dài, bộ dạng bất đắc dĩ nói.

- Tốt đi! Xem thì xem.

Nói xong, xoay đầu đi vào thư phòng. Mà Phương Niệm Dung cũng lẽo đẽo đuổi theo phía sau.

Vào phòng, Phương Chính lấy từ giấy cổ ra một quyển trục, trải lên bàn, chỉ vào đó một bức họa toàn thân.

Phương Niệm Dung nhìn qua, lặp tức làm vẻ mặt ghét bỏ.

Bởi trong tranh họa một gã cao gầy, gương mặt xương, má cao hốp vào. Nhìn qua cùng cái thây khô không khác biệt. Nhất là trên thân còn mặc bộ quần áo cũ kỹ rách rưới, làm Phương Niệm Dung nhịn không được kêu lên.

- Xấu chết đi được! Ngươi có thể hay không đổi hình tượng a. Chúng ta đi cùng nhau, vẫn là dễ nhìn một chút lại tốt.

Phương Chính liếc mắt nhìn nàng, kéo quyển trục dài ra thêm một chút. Chỉ vào thêm ba bức họa toàn thân khác, nói.

- Chọn một trong ba đi!

Nhưng Phương Niệm Dung lại làm vẻ mặt càng thêm ghét bỏ. Bởi ba hình đáng này, một cái béo, một cái lùn, một cái thì già.

Làm người trọng nhất cái đẹp, thích ngắm cái đẹp, Phương Niệm Dung làm sao mà chịu được khi người đi cùng mình có bộ dạng xấu xí chứ.

Mặc dù dung mạo Phương Chính không phải xuất chúng, nhưng cũng là ưa nhìn một chút. Nhất là khí chất của hắn thì quá hợp gu của nàng, cho nên nàng mới bị hắn cưa đỗ a.

Mặc dù nếu hắn xấu đi, nàng cũng sẽ vì yêu mà chấp nhận. Nhưng đó là bất đắc dĩ, còn đây lại là ngụy trang. Nếu là ngụy trang, thì nên chọn lớp ngụy trang càng đẹp mắt càng tốt.

- Còn cái khác sao?

Phương Niệm Dung lúc này hỏi. Phương Chính liền hơi cau mày, nói.

- Còn thì còn, nhưng vì cái gì phải theo ý ngươi? Đây nhưng là ngoại hình của ta a!

Phương Niệm Dung lập tức bỉu môi, phản bác.

- Ngoại hình của ngươi, nhưng người nhìn lại là ta! Ngươi cũng không thể tự xem mặt mình, là ta nhìn mặt ngươi a. Ngươi nhìn này đó hình vẽ, xấu như vậy! Đây chính là xúc phạm ánh mắt người nhìn.

Phương Chính sắc mặt hơi lạnh lại, nói.

- Xấu thì thế nào? Xấu cũng không phải là cái tội!

Phương Niệm Dung cũng không ý thức được chính mình vừa chạm vào vết xước trong lòng Lạc Hành, phản bác.

- Đúng, xấu không phải cái tội. Tội nằm ở chỗ là vẻ ngoài xấu xí đó làm ảnh hưởng đến người nhìn a. Rõ ràng đang vui vẻ, đột nhiên nhìn thấy bên cạnh ra một gương mặt xấu xí, bao nhiêu niềm vui cũng liền bay mất. Như vậy làm gì có ai thích cho được.

Phương Chính trầm mặt, qua một lúc, nhỏ giọng lẩm bẩm.

- Cho nên nói, xấu không phải tội. Xấu mà còn xuất hiện trước mắt người khác mới là tội!

Phương Niệm Dung ở ngay bên cạnh nghe thấy, còn phụ họa điểm một cái gật đầu.

- Đúng là vậy.

- Ha!

Phương Chính cười lạnh một tiếng, nói.

- Vậy ngươi không nhìn liền tốt lắm!

Phương Niệm Dung chưng hửng, sau đó không đồng ý phản bác.

- Làm sao có thể không nhìn được. Chúng ta là đi cùng đâu. Ta còn không thể tách ra a, ta là đang giám sát ngươi đó.

Nhưng là Phương Chính lại không có đáp lại, ngoảnh mặt làm ngơ.

Phương Niệm Dung ánh mắt hơi chuyển, trong đầu nhảy ra ý tưởng, liền cười hì hì nói.

- Này nhé, thân phận của ta ở Bắc Nguyên cũng rất lớn a. Nếu như ngươi chọn vẻ ngoài đẹp mắt một chút, ta liền có thể vì ngươi dẫn tiến một chút đâu. Lại nói, ngươi ở đó bị địa vực áp chế, bị bài xích, bị chèn ép, nếu là ngươi trong càng đẹp mặt, ta hoàn toàn có thể che chở cho ngươi khỏi việc đó a.

- Ngươi đây là mạnh bạo không được, liền muốn lợi dụ?

Phương Chính hỏi lại.

Phương Niệm Dung lại cười hì hì, không có vẻ gì là ngài ngùng khi bị nói phá mưu đồ, ngược lại còn tự tin hỏi.

- Như thế nào, đồng ý không?

Nhưng Phương Chính lại lắc đầu, nói.

- Cái ngươi nói, ngoài dẫn tiến là có chút hữu dụng ra, còn lại tới cái lông mao cũng không bằng. Có ngươi bên cạnh, bọn họ sẽ không khó dễ ta. Nhưng là khi không có ngươi, nhất định bắt nạt lại càng nghiệm trọng. Lợi ích quá nhỏ, ta sẽ không bán thân chỉ vì như vậy a.

Phương Niệm Dung á khẩu.

Ở thì, không thể không nói, Phương Chính là nói đúng.

Nàng cũng đâu thể giờ giờ khắc khắc ở bên cạnh hắn, cũng cần có thời gian riêng tư a.

Hơn nữa, cái này cùng bạo lực học đường cũng có mấy phần tương tự. Bình thường đám trẻ bắt nạt sẽ có chừng mực, nhưng một khi có giáo viên can thiệp, bọn họ ngoài mặt ngoan ngoãn, sau lưng bắt nạt lại càng nghiêm trọng thêm.

Có thể nói, giáo viên không ra mặt thì không được, mà một khi ra mặt, lại càng đẩy tình cảnh của người bị bắt nạt vào chỗ tồi tệ hơn trước. Cho nên, mấy đứa trẻ bị bắt nạt, càng có xu hướng tránh né giao viên hơn những đứa bắt nạt.

Với bọn trẻ bị bắt nạt, chính mình bảo vệ chính mình, mới là vương đạo. Kiên trì chịu đựng, ngoan ngoãn nghe lời, mới có thể giảm bớt đau đớn tự thân. Ngoài đó ra, cho dù là ai khác, là giáo viên, là cha mẹ, hay thậm chí là bạn học khác, tất cả đều không đáng tin.

Nói cách khác, Phương Chính chính là không tin Phương Niệm Dung có thể bảo vệ chính mình. Hắn ngược lại càng tin nàng sẽ đem đến phiền phức cho bản thân hơn.

- Cho nên, ngươi muốn gì mới chịu chọn lớp ngụy trang đẹp mắt?

Phương Niệm Dung suy tư hồi lâu, cuối cùng ảo nảo hỏi.

Phương Chính cười đắc thắng, đáp.

- Điểm chiến công!

Sau đó hảo tâm giả thích thêm.

- Tham gia Vương Đình chi tranh, sẽ có điểm chiến công. Ta muốn ba phần điểm chiến công mà ngươi có. Dùng nó đổi thứ ta cần. Thế nào, nếu ngươi đồng ý, trong quyển trục này có năm mươi ba hình dạng, ngươi có thể tùy ý chọn một cái, đó sẽ là lớp ngụy trang của ta. Yên tâm, trong đây sẽ có cái khiến ngươi hài lòng.

Phương Niệm Dung do dự chốt lát, bất quá cũng không có lâu liền gật đầu đồng ý.

Phương Chính nói ba phần, nghĩa là đã không có chỗ nàng thương lượng. Hoặc là đồng ý cho hắn ba phần, hoặc là nhìn hắn cả trận đường xấu xí.

Phương Chính thấy Phương Niệm Dung đồng ý, liền mỉm cười, lấy ra thề độc cổ.

- Ngươi không tin ta đến mức đó sao?

Phương Niệm Dung vẻ mặt cứng đờ, hỏi.

- Không, ta chỉ là có cái cần thử nghiệm. Còn nhớ điều kiện ta nói với người của Tửu Tiên lâu lúc trước sao?

Phương Chính khẽ lắc đầu, hỏi lại.

- Là một bên giải trừ ước thúc, bên còn lại cũng sẽ được giải trừ theo đi!

Phương Niệm Dung đáp, sau đó hơi sửng ra.

- Ngươi đang thử giải trừ ước thúc của thề độc cổ?

- Đúng là như vậy!

Phương Chính thản nhiên gật đầu.

Cho nên, hai người dùng thề độc cổ, định xuống giao ước.

Sau đó Phương Niệm Dung mở quyển trục ra xem, liền có chút kinh ngạc.

Quả thật, Phương Chính vẽ, cũng không phải chỉ có bề ngoài xấu xí, còn có cả bề ngoài mỹ mạo. Bất quá, cũng không chỉ có nam thân, còn có nữ thân.

- Đừng nói với ta, ngươi còn có ý định giả nữ?

Phương Niệm Dung khóe mắt giật giật, nhìn bức họa của Phương Chính.

- Giới tính quan trọng vậy sao?

Phương Chính lơ đãng hỏi lại một câu.

Phương Niệm Dung trầm mặt.

Nàng giống như hiểu, xong lại như không hiểu ý đồ của Phương Chính là gì.

Bất quá, không quan trọng lắm. Ngược lại nghĩ đến việc Phương Chính giả gái, trong lòng Phương Niệm Dung cũng có chút chờ mong, muốn nhìn xem một chút.

Nhưng cuối cùng, nàng nhịn lại xúc động muốn xem Phương Chính mặt váy, chuyển mắt đến mấy vị mỹ nam trong quyển trục. Sau cùng từ trong chọn ra một vẻ ngoài mà bản thân muốn ngăm nhiều nhất, chỉ cho Phương Chính.

- Là cái này!

Phương Chính nhìn xem, gật đầu, sau đó nói.

- Mấy ngày tiếp theo đừng làm phiền ta, ta không ra ngoài, tuyệt đối đừng vào xem. Còn có, chuẩn bị sẵn hành trang, khi nào ta ra ngoài, chúng ta liền lặp tức khởi hành.

- Tốt thôi! Ta thật chờ mong!

Phương Niệm Dung nói, liền vui vẻ chạy ra khỏi thư phòng.

Phương Chính cũng trở về phòng của mình, đóng cửa bề quan.

Hắn trước tiên đem hình ảnh Phương Niệm Dung chỉ lấy ra khỏi quyển trục, đem đúc cho họa bì cổ ăn. Tiếp sau đó hắn đem họa bì cổ cất vào.

Đúng vậy, cất vào. Bởi vì Phương Chính cần thử nghiệm trước, sau đó mới bắt đầu ngụy trang.

- Tiểu Thiên, mở chức năng phân tách!

Phương Chính trong lòng đối hệ thống nói.

Chức năng phân tách có được sau khi Phương Chính chạy thoát tới Trung Châu. Nhưng mãi đến nay, hắn mới có thể tiến hành thử nghiệm.

Chức năng này, cho phép Phương Chính chỉ định một vật, sau đó đem vật đó tách ra theo ý muốn. Chuyên môn phụ trợ xử lí cổ tài trong quá trình luyện cổ.

Nhưng vào tay Phương Chính, chức năng này lại không chỉ được dùng như vậy.

- Áp dụng lên bản thân ta!

Phương Chính ra lệnh, Tiểu Thiên hơi sửng ra, sau đó cũng làm theo.

Rất nhanh, trải qua quá trình quét toàn diện, hình ảnh 5D của Phương Chính hiện lên trên màn ảnh. Kèm theo đó là các phương diện phân tách, bao gồm thân thể, ý thức, đạo ngân, vân vân.

Phương Chính không chút do dự nào, chọn mục đạo ngân.

Sau đó, hình ảnh 5D của hắn trên màn ảnh trở thành hình giả lập cơ thể người, không có ngũ quan, quần áo. Nhưng thay vào đó là các sợi chỉ bất quý tắc, bám vào toàn thân Phương Chính.

Này đó sợi chỉ, chính là đạo ngân hiển thị dưới dạng dữ liệu, đối ứng với đạo ngân trên người hắn.

Phương Chính quan sát, có bốn loại đạo ngân trên thân hắn. Nhiều nhất là họa đạo đạo ngân, kế tiếp là lôi đạo đạo ngân, sau đó là lực đạo, cuối cùng là tín đạo.

Không nói tới họa đạo cùng lôi đạo. Lực đạo đạo ngân bất nguồn từ hai con cổ tăng khí lực mà Phương Chính từng dùng khi còn ở Thanh Mao sơn, chính là bạch thỉ cổ, tông hùng bản lực cổ khắc ấn mà thành.

Hai loại đạo ngân này, mang đến cho Phương Chính một trư, một hùng lực. Cái này tồn tại đã lâu rồi, nhưng là Phương Chính không có nhắc tới, cũng không có xóa bỏ nó mà thôi. Dù sao có họa đạo đạo ngân căn bằng, lực đạo đạo ngân cùng lôi đạo đạo ngân cũng không xảy ra xung đột.

Mà lực đạo đạo ngân cũng không nhiều, theo lời gian, lôi đạo đạo ngân tăng lên, lực đạo đạo ngân cũng không khởi lên sóng gió gì.

Mà tín đạo đạo ngân, là tới từ hải thệ cổ với Ảnh Tông, cùng với thề độc cổ mới vừa kí với Phương Niệm Dung.

Những đạo ngân của thề độc cổ khác, ví như với Tiên Tửu lâu, bởi vì đã hoàn thành ước hẹn nên chúng cũng đã tự mình biến mất. Với Tiên Hạc môn cũng là như vậy.

Phương Chính lúc này không chút do dự, đem đạo ngân của thề độc cổ tách ra khỏi mình. Ngay lặp tức, hắn cảm thấy trên người mình giống như trở nên nhẹ nhỏm đi một ít.

Nhìn lại trong màn ảnh, lại có thể thấy tia đạo ngân màu đỏ máu của thề độc cổ đã tách ra khỏi mô hình của Phương Chính.

Phương Chính lại thử chuyển suy nghĩ, muốn làm trái giao ước với Phương Niệm Dung, dùng bộ dạng khác. Kết quả trong cõi lòng, một cổ trực giác nói với hắn, hắn hoàn toàn có thể làm được việc này.

Trước đó không lâu, cổ trực giác này nói với Phương Chính, nếu hắn làm vậy, hắn sẽ chết. Nhưng nay nó nói hắn có thể làm được. Cái này chứng tỏ, Phương Chính đã loại bỏ được ước thúc của thề độc độc cổ.

- Nếu là tách đạo ngân của hải thệ cổ ra, vậy ta liền là người tự do a.

Phương Chính trong lòng có chút kích động. Nhưng hắn rất nhanh bình tâm lại. Hiện tại còn chưa biết làm vậy đối phương có biết hay không, vẫn là không nên mạo hiểm.

Nếu Ảnh Tông biết Phương Chính đã thoát khỏi hải thệ trối buộc, rất có khả năng sẽ tìm gϊếŧ tới cửa. Cho nên trước mắt cứ giữ lại, chờ đến khi mình đủ sức phản kháng, lại tách chúng ra liền tốt lắm.

Phương Chính lúc này đem tia đạo ngân vừa tách ra chuyển qua túi đồ, sau đó thoát khỏi chế độ phân tách bản thân, chuyển mục tiêu sang họa bì cổ.

Lần này trong các lựa chọn phân tách, xuất hiện thêm từ khí tức. Phương Chính không chút do dự, chọn khí tức. Lại đem khí tức Nam Cương tách ra khỏi người họa bì cổ.

Mất đi khí tức Nam Cương, họa bì cổ cũng không còn bị áp chế bởi địa vực, có thể phát huy ra toàn bộ thực lực của chính mình.

Đến lúc này, Phương Chính mới hài lòng tắt đi giao diện hệ thống, thúc giục họa bì cổ.

Đem cục giấy họa bì cổ ỉa ra ngoài mở ra hoàn toàn, Phương Chính suy tư chốc lát, cuối cùng lựa chọn đem nó đắp lên trên người mà không trước tiên lột da.

Cứ như vậy chịu đựng cảm giác bị vô vàng con kiến cắn trong ba ngày, Phương Chính thành công đem vẻ ngoài của mình thay đổi.