Tuy đã nghe người tronng nhà nói qua về sự thay đổi của Tô Ngộ Khanh, nhưng trong lòng Tô Huyền cũng không mấy để ý.
Một cô nhóc mới mười tám tuổi, nào có khó dỗ như vậy.
Lúc này nghe Tô Ngộ Khanh nói, cả người Tô Huyền có chút sửng sốt "Ngộ Khanh con..."
"Tô tổng, ngài là đương gia của Tô gia, lựa chọn như thế nào ngài hẳn là hiểu rõ, cũng đừng để cho tôi thất vọng. " Tô Ngộ Khanh tựa tiếu phi tiếu* nói một câu, liền tắt điện thoại.
*Tựa tiếu phi tiếu: Tựa như là đang cười nhưng mà lại không cười. Có thể nói đây là 1 câu nói đánh giá sự phức tạp trong tâm trạng nhân vật được miêu tả đến, không rõ họ đang vui hay đang giận, tâm trạng khó đoán, không muốn thể hiện cho người đối diện biết rõ tâm tư cảm xúc của mình như thế nào để họ vừa có chút vui mừng vừa có chút lo lắng.
Trong phòng khách nhà họ Tô, sắc mặt Tô Huyền đã lạnh đến nỗi mắt thường cũng có thể nhận ra.
"Cha, con nói cha còn không tin, Tô Ngộ Khanh đó đã thay đổi, cho rằng cánh mình cứng rồi." Tô Chanh Tịch bĩu môi.
Trong lòng cũng vui sướиɠ khi người gặp họa.
Chọc cho cha tức giận, Tô Ngộ Khanh đừng nghĩ có thể yên ổn.
"Bây giờ làm sao đây? " Âu Du Lam nhìn Tô Huyền một cái, trong lòng mắng Tô Ngộ Khanh một lần.
Bà ta thật vất vả mới đứng vững chân ở Tô gia, đều do Tô Ngộ Khanh.
Con quỷ đòi nợ này.
Ánh mắt Tô Huyền hơi chuyển động, trong lòng không biết nghĩ gì "Ngày mai nói sau."
Trong lòng ông ta vẫn không tin Tô Ngộ Khanh sẽ tuyệt tình như vậy.
Bên này, Tô Ngộ Khanh để điện thoại xuống, không hề để ý đến lời nói của Tô Huyền.
Bề ngoài Tô Huyền đối xử với cô rất bình đẳng, nhưng nếu nghĩ thật kĩ, khoảng cách ấy thật lớn.
Đương nhiên, côkhông phải là con ruột của người ta, có khoảng cách là đúng, nhưng cái cô để ý, là Tô Huyền trong ngoài không đồng nhất, dối trá.
Bên ngoài nói đối xử bình đẳng, thực tế hoàn toàn xem nhẹ địa vị của cô ở Tô gia.
Cô nhớ rất rõ, năm mười ba tuổi, bị người trong trường bắt nạt, trở về nói lại với người trong nhà nhưng Tô Huyền lại nói với cô rằng, bạn học thích cô nên mới đùa giỡn như vậy với cô.
Đùa à?
Từ đó về sau, cô liền trầm mặc, ở trường học vô luận tình huống gì, cũng không trở về nói qua, bởi vì cô biết, trong nhà này, không ai sẽ để ý đến cô.
……
Sáng sớm hôm sau, Tô Huyền mang theo ba đứa con của mình cùng ra ngoài.
Cao ốc tập đoàn Tô thị, phòng họp lớn tầng hai mươi ba, cổ đông tập đoàn từng bước đi vào.
Tám giờ rưỡi, Tô Huyền dẫn ba người Tô Tĩnh Đình đi vào.
Tô Huyền ngồi ở vị trí chủ tọa, bây giờ ông là đương gia của Tô thị, Tô Tĩnh Đình là tổng giám đốc của Tô thị, xuất hiện ở chỗ này cũng có thể chấp nhận được, Tô Tĩnh Lâm và Tô Chanh Tịch cũng có cổ phần trên danh nghĩa, Tô Tĩnh Lâm có cổ phần là do Tô Huyền chuyển cho anh ta, Tô Chanh Tịch là Âu Du Lam tự mình đưa cổ phần của Tô Dã cho cô ta.
Thư ký và trợ lý đều tự ôm một chồng tư liệu, phân phát đến trong tay mỗi người.
Đại hội đồng cổ đông vẫn bắt đầu như thường lệ.
"Các vị, người còn chưa tới đông đủ đâu. " Đột nhiên, cửa phòng họp bị đẩy ra, một bóng dáng mảnh khảnh như mang theo ánh sáng tiến vào, cô đeo một cái túi, ung dung lạnh nhạt.
"Cô là ai? Ai cho cô tự tiện xông vào phòng họp? "Vị trí gần cửa nhất, một cổ đông họ Lý nhíu mày.
"Đại hội đồng cổ đông sao có thể cho người không liên quan vào chứ?!"
"Tô Ngộ Khanh, cô tới đây làm gì?! "Tô Chanh Tịch nhịn không được đứng lên, trong nháy mắt nhìn thấy Tô Ngộ Khanh, trong lòng cô ta có chút không yên.
Người giữ cửa bị ngăn lại.
Tô Ngộ Khanh căn bản không nhìn Tô Chanh Tịch, cô cười khẽ một tiếng, một vệ sĩ phía sau rất có mắt kéo một cái ghế tới, Tô Ngộ Khanh thản nhiên ngồi xuống.
"Chư vị không nhận ra tôi sao, để tôi tự giới thiệu một chút, Tô Ngộ Khanh, con gái nuôi của chủ tịch Tô, cha ruột là cổ đông trước kia của Tô thị - Tô Dã, hiện giờ tôi đã tròn mười tám tuổi, cổ phần của cha tôi... Tôi tới để thừa kế." Giọng nói của cô thanh đạm, đối mặt với nhiều người như vậy, nhưng không có gì khẩn trương, ngược lại mang theo một loại khí thế áp đảo.