Chương 54: Ngậm máu phun người

Người ở trong phòng họp, cũng không phải đều có quyền quyết định, nhưng tham gia đại hội cổ đông, chỉ cần có cổ phần, đều có tư cách.

Tô Ngộ Khanh dứt lời, tất cả mọi người ngẩn người.

Nhắc tới Tô Dã, ở đây không ai không biết, cống hiến của Tô Dã đối với Tô thị, có thể nói so với các cổ đông khác còn nhiều hơn.

Mọi người cũng nhận ra Tô Ngộ Khanh.

Cô con gái út của Tô thị, mặc dù là con riêng, nhưng......

Nhận thấy ánh mắt mờ mịt rơi trên người, Tô Huyền nhướng mày, ánh mắt nhìn Tô Ngộ Khanh mang theo chút bất đắc dĩ "Khanh nha đầu, chuyện này chúng ta để nói sau, hôm nay là đại hội cổ đông nếu trì hoãn thời gian sẽ không tốt."

Vốn cho rằng Tô Ngộ Khanh ngay cả cửa lớn của Tô thị cũng không vào được, ai ngờ... Ông ta liếc mắt nhìn vệ sĩ bên cạnh Tô Ngộ Khanh, những người này, lai lịch không đơn giản.

Tô Ngộ Khanh hôm nay mang theo hai mươi vệ sĩ để đề phòng chuyện này.

Còn phải cảm ơn Hạ Tô Nghiễn.

"Tô Đổng, cổ phần vốn thuộc về tôi, hiện tai đều đứng tên Tô Chanh Tịnh, ông xác định là không giải thích gì sao? À đúng rồi, quên nói cho mọi người biết, cả nước có hơn hai mươi cơ quan truyền thông, hiện tại đang ở cửa chính, ông nói xem thiên kim họ Tô chiếm tổ chim khách, gϊếŧ người cướp đoạt cổ phần tiêu đề này thế nào?"

"Tô Ngộ Khanh, cô đừng ngậm máu phun người! " Tô Chanh Tịch nổ tung!

Đồng thời trong lòng cũng luống cuống, nếu như bị tuôn ra ngoài, vậy chuyện cô ta đẩy Tô Ngộ Khanh xuống biển càng không thể nói rõ.

Các cổ đông khác thấy trò khôi hài này, hai mặt nhìn nhau, đều không lên tiếng.

Tô Tĩnh Đình nhìn Tô Ngộ Khanh thật sâu "Em gái Ngộ Khanh, cổ phần em muốn......"

"Làm sao? Tô đại thiếu gia đưa cho tôi sao? "Tô Ngộ Khanh nhìn về phía hắn ta.

Đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm khiến trong lòng Tô Tĩnh Đình co rụt lại.

"Tô gia sản nghiệp lớn như vậy, hẳn là chướng mắt năm phần trăm nho nhỏ này, cho Tô đổng thời gian năm phút suy nghĩ, cái văn kiện này có muốn ký hay không, tùy ông." Dứt lời, vệ sĩ bên cạnh cô liền quăng văn kiện lên trên bàn.

Phòng họp lại yên tĩnh.

Tô Huyền nặng nề nhìn Tô Ngộ Khanh, đứa nhỏ này quả nhiên đã thay đổi.

Lúc này ông ta lại có thể thấy được bóng dáng của Tô Dã bên trong Tô Ngộ Khanh!

"Tô Ngộ Khanh, nơi này không phải là nơi con giương oai, nếu như bây giờ con đi ra ngoài, cha sẽ không so đo nữa" Tô Tĩnh Lâm lông mày hung hăng nhíu lại "Đ êm qua, cha đã nói đem biệt thự bên bờ sông cho con, mặt khác nói cho con một cửa hàng, hai mươi vạn tiền mặt, về sau con kết hôn còn sẽ cho con thêm một trăm vạn làm của hồi môn, bây giơ con cư xử với Tô gia như vậy sao?"

Trước mắt bao người làm cho bọn họ không còn đường lui, quả nhiên "giống mầm" của người khác chính là không nuôi dạy nổi.

"Ha!"

Tô Ngộ Khanh trực tiếp khịt mũi coi thường "Lời này đáng tin sao?"

"Ngộ Khanh, chỉ cần bây giờ con lui ra ngoài, cha lập tức cho người chuyển cổ phần sang tên con. " Tô Huyền thở dài, bộ dáng bất đắc dĩ " Con như vậy, mẹ con cũng sẽ trở nên thương tâm."

"A, liên quan quái gì đến tôi? " Tô Ngộ Khanh dầu muối đều không ăn.

Lời này làm cho khóe miệng mọi người đều co rút.

"Âu phu nhân đối với tôi không đánh liền mắng, thi cấp ba đều đem thành tích của tôi dâng cho người khác, ở Tô gia tôi so với chó còn không bằng, bà ta sẽ thương tâm ư? Thương cái rắm, còn có các ngươi, cái gì mà luôn miệng nói Tô gia nuôi tôi, thật buồn nôn! Cha tôi lưu lại cổ phần chia hoa hồng kia, nuôi mười Tô Ngộ Khanh như tôi còn dư dả, nhưng ngược lại tôi còn sống trong cảnh nghèo khó."

"Các người đã chủ động nhắc tới, vậy thì tính toán rõ ràng đi, ngoại trừ cổ phần, còn có hoa hồng, một phần cũng không thể thiếu."

Những tài sản khác, Tô Dã đã nói là để lại cho vợ mình, cô sẽ không động vào, nhưng những thứ thuộc về cô, ai cũng đừng nghĩ lấy đi.

"Anh à, không phải anh nói... Tô Dã lưu lại cổ phần mấy năm nay nhưng sao cô bé kêu cái gì cũng không có?"

Hắn là em ruột của Tô Huyền, người chiếm nhiều cổ phần thứ hai của Tô thị.

"Đúng vậy, lông cũng không thấy một sợi. " Tô Ngộ Khanh mở miệng.

"Vậy thì không đúng lắm."

"Người ngoài đều biết, người Tô gia lại không biết, ai, ai bảo ta thế đơn lực bạc, không có quyền lên tiếng đâu?"

Hai người một xướng một hòa, cha con Tô gia bốn người sắc mặt đều đen lại.

"Ngộ Khanh, đừng quên bây giờ em vẫn là người Tô gia! "Tô Tĩnh Đình nhận được ý chỉ của Tô Huyền, mở miệng.

"Yên tâm, tôi đã không còn nữa. "Tô Ngộ Khanh cười dịu dàng.

Trong lòng mấy người khẽ rơi "Nói cái gì vậy, chúng ta chính là người một nhà, đúng rồi, cô còn một tuần nữa mới trưởng thành, cho dù chuyển cổ phần cho cô, cô cũng không thể thừa kế, chúng tôi chỉ bảo quản hộ cô thôi, Tô gia không thiếu chút đồ này, cô cứ yên tâm đi."

Tuy nói như vậy nhưng trong lòng bọn họ lại có chút bất an.

Tô Ngộ Khanh rõ ràng là có chuẩn bị mà đến.

Quả nhiên, cô cười lạnh một tiếng, mở miệng "Này, nhìn xem, bây giờ tôi không phải người Tô gia."

Cô ném ra, là sổ hộ khẩu.

Tô Chanh Tịch vội vàng cầm qua, mở ra, hộ khẩu của Tô Ngộ Khanh đã chuyển ra ngoài, hiện tại đang ở trong hồ đào.

"Làm sao có thể?"

Có Tô gia ở đây, cô làm sao có thể tùy ý dời hộ khẩu đi? Còn nữa, cũng chưa trưởng thành......

Nghĩ vậy, Tô Chanh Tịch vội vàng nhìn về phía năm sinh tháng, quả nhiên bị sửa lại!

Tô Ngộ Khanh đã đủ tuổi trưởng thành!

"Cô......"

Tô Tĩnh Lâm bên cạnh cô nhận lấy, sau khi nhìn thoáng qua, châm chọc khıêυ khí©h Tô Ngộ Khanh "Quả nhiên là trèo lên Hạ gia."

Ngoại trừ Hạ Tô Nghiễn, còn có ai sẽ đứng ra bảo vệ Tô Ngộ Khanh?

Tô Ngộ Khanh không nhìn bọn họ, thản nhiên nói "Tôi dẫn theo luật sư, hết năm phút đồng hồ rồi, cổ phần và tiền hoa hồng như thế nào?"

Ý ở ngay lời nói, nếu không đạt được yêu cầu của cô, cô sẽ lập tức khởi tố.

Sắc mặt Tô Huyền tối sầm, Tô gia không thể mất mặt!

"Tiểu nha đầu, cô còn trẻ, không biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên*, làm người phải biết lưu lại một đường ngày sau gặp lại còn dễ nói chuyện, hôm nay là đại hội cổ đông Tô thị, chuyện nhà của các người nói riêng." Một người đàn ông trung niên ngồi bên phải Tô Huyền nhíu mày, khinh thường nhìn Tô Ngộ Khanh.

*Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân: Nghĩa là, trên trời còn có trời, trên người còn có người. Tương đương Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Trong mắt có ý cảnh báo.

"Chỉ bằng chút người cô mang đến, Tô thị nếu không phải nể thân phận của cô, thì cô nghĩ cô còn có thể đứng ở chỗ này sao? Thức thời một chút, Tô gia sẽ không bạc đãi cô."

"Tiểu cô nương, cô còn trẻ, thế đạo* này không đơn giản như cô nghĩ đâu."

*Thế đạo: Lẽ thường của việc đời.

"Nếu như cô nguyện ý lui ra ngoài, chuyện hôm nay coi như chưa từng xảy ra."

"Trì hoãn hội nghị, mười cái cổ phần của cô cũng bồi thường không nổi."

Người nơi này cơ bản đều cùng một giuộc với Tô gia, hiện tại thấy rõ, đối với Tô Ngộ Khanh họ cũng không hề có ý định giả bộ.

Mọi người cũng không tin Hạ Tô Nghiễn thật sự sẽ giúp một tiểu nha đầu đến cùng.

Tô Chanh Tịch nhìn thấy Tô Ngộ Khanh bị vây lấy, vui sướиɠ khi người gặp họa cười cười.

Cổ phần đã nằm trong tay cô ta tuyệt đối sẽ không để lọt ra ngoài.

Vô luận mọi người nói cái gì, Tô Ngộ Khanh đều mang một bộ dáng nhàn nhạt, nụ cười trên mặt thậm chí càng ngày càng sâu.

Cho đến khi người cuối cùng nói xong, cô mới thờ ơ mở miệng "Nói xong chưa?"

"Nếu đã nói xong, vậy đến lượt tôi. " Khóe miệng cô nhếch lên " Luật sư Hàn, anh có thể vào, vừa rồi lời bọn họ nói tôi đã ghi âm, hẳn là có thể lấy làm chứng cứ tôi bị uy hϊếp."