"Xin chào Từ lão sư. "Tô Ngộ Khanh nở nụ cười điềm đạm, ánh mắt nhìn Từ Hành Chu cũng không có gì không ổn.
Nhưng trong nháy mắt vừa rồi, Từ Hành Chu dường như nhận ra nụ cười của Tô Ngộ Khanh nhạt đi hai phần.
Chào hỏi xong, Tô Ngộ Khanh cười xoay người nhìn Hoắc Kỳ Niên và Thẩm Tri Ý "Chào hai lão sư."
"Tiểu Tô, lợi hại! "Thẩm Tri Ý không hề che giấu sự tán thưởng của mình đối với Tô Ngộ Khanh.
"Lát nữa chúng tôi có cảnh quay, cô có thời gian có thể ở lại một chút."
Hoắc Kỳ Niên cũng cười gật đầu.
Tô Ngộ Khanh nghe vậy ánh mắt sáng lên "Có thể không?"
"Đương nhiên có thể."
"Tôi cam đoan không quấy rầy hai vị lão sư quay phim! "Tô Ngộ Khanh dí dỏm kính lễ.
Thẩm Tri Ý có lòng tốt, trong lòng muốn dạy cô.
Sao cô có thể không biết tốt xấu chứ?
Từ Hành Chu cũng cảm giác được thái độ khác biệt của Tô Ngộ Khanh, khẽ nhíu mày, cũng không nói gì thêm.
Lục Minh Lan nhìn thấy, trong lòng cũng chua xót, cảm thấy Thẩm Tri Ý đối xử khác biệt.
Lại cảm thấy Tô Ngộ Khanh da mặt dày, khéo léo khoe mẽ.
Thời gian quay phim rất nhanh chóng trôi qua, đảo mắt vài ngày, ngày mai chính là đại hội cổ đông của Tô thị.
Tô Ngộ Khanh đã xin đạo diễn Hồ nghỉ phép, Tiểu Chu đang thu dọn đồ đạc cho cô, cô phải trở về thành phố.
"Tiểu Tô lão sư, tôi tiện đường, lát nữa cùng nhau đi ra sân bay không?" Mới từ trong phòng đi ra, đã gặp Từ Hành Chu.
Hai ngày nay cũng có mấy cảnh diễn chung với Từ Hành Chu, Tô Ngộ Khanh đều quay xong liền rời đi.
Duy trì quan hệ hợp tác tốt là tốt rồi.
Nhưng Từ Hành Chu đối với cô tựa hồ như là người quen, tươi cười ấm áp, giống như không cảm giác được sự lạnh nhạt của Tô Ngộ Khanh.
"Không cần, chúng tôi tự đón xe qua là được. "Tô Ngộ Khanh lắc đầu, cự tuyệt ý tốt của Từ Hành Chu.
Xe công ty sắp xếp cho cô không ở bên này, cô cũng sẽ không cho người tới đón, rất phiền phức.
Tiểu Chu cười "Từ lão sư vất vả rồi, chúng em không quấy rầy Từ lão sư nữa, em đã gọi xe rồi."
Từ Hành Chu nhìn bóng lưng hai người đi xa, ánh mắt hơi có chút thâm sâu.
Hắn trực tiếp đi đến bãi đỗ xe của khách sạn, lái xe đi ra, nhìn thấy hai người vẫn đứng trước cửa khách sạn, hơi dừng xe lại.
Cửa xe hạ xuống "Cô Tô, xe ở đây chắc không dễ bắt..."
Tô Ngộ Khanh ở trong lòng trợn trắng mắt, "Thầy Từ thường xuyên vui vẻ giúp người như vậy sao? Thật sự là người tốt."
Vẻ mặt cô gái trông rất ngây thơ vô tội, sắc mặt Từ Hành Chu có chút tái nhợt.
Cô gái nhỏ này, tính tình thật đúng là nóng nảy.
"Tô Tô. " Lúc này, đột nhiên một giọng nói có chút trầm thấp, giống như tiếng suối ở khe núi Thanh Tuyền vang lên.
Ba người Tô Ngộ Khanh đều sửng sốt.
"Hạ Thần, sao anh lại ở đây?" Tô Ngộ Khanh kinh ngạc, Hạ Tô Nghiên tới đây làm gì?
Tiểu Chu nhìn thấy Hạ Tô Nghiễn, vội vàng mang hành lý lên xe.
Hạ Tô Nghiễn mặc một chiếc áo phông đơn giản phối với quần tây và giày thể thao, thoạt nhìn tưởng chừng mới hai mươi, một người đàn ông đã được mọi người "phong thần", vậy mà vẫn mang lại cảm giác thanh xuân.
Tô Ngộ Khanh bật cười lắc đầu.
Hạ Tô Nghiễn nói "Có một thông báo cần nói, đúng lúc phải về, chúng ta đi thôi."
Sau đó anh nhìn về phía Từ Hành Chu, thản nhiên gật đầu.
Trước mặt Hạ Tô Nghiễn, Từ Hành Chu không dám nói gì, không chỉ là thâm niên và địa vị, còn có khí chất của Hạ Tô Nghiễn, tuy đây không phải là lần đầu tiên Từ Hành Chu gặp anh, nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy sự uy hϊếp mạnh mẽ như vậy tỏa ra từ trên người Hạ Tô Nghiễn.
Ánh mắt hắn sâu thẳm.
Tô Ngộ Khanh gật đầu với Từ Hành Chu rồi lên xe của Hạ Tô Nghiễn.
Chiếc xe việt dã bá đạo đến cực điểm đi qua xe thể thao của Từ Hành Chu, hơi thở cuối cùng để lại cũng tựa hồ mang theo hai phần kiêu ngạo.
Sắc mặt Từ Hành Chu hơi khó coi, hắn lái xe rời đi.
"Chậc, quả nhiên, ngay cả Hạ ảnh đế xưa nay được mệnh danh là bông hoa cao lãnh cũng khó giữ được bình tĩnh. "Thẩm Tri Ý từ khách sạn đi ra cười khẽ một tiếng.
Cô ấy và Hoắc Kỳ Niên tận mắt chứng kiến cảnh tượng vừa rồi.
Hoắc Kỳ Niên cũng rất kinh ngạc, lắc đầu "Thật ra Hạ Tô Nghiễn cũng chỉ mới hai mươi sáu tuổi, là khoảng thời gian tuổi trẻ ngông cuồng."
Chẳng qua do những thành tựu cũng như hồng động của anh, khiến cho hầu như tất cả mọi người đều đều không để ý đến tuổi tác của anh.
Thẩm Tri Ý bật cười "Được rồi, mặc kệ bọn họ, đi thôi, đi ăn cơm trước, hôm nay hiếm khi được nghỉ ngơi nửa ngày."
Cô và Hoắc Kỳ Niên là bạn tốt nhiều năm.
"Đi thôi, tôi mời khách."
"Vậy...... Tôi không khách khí nhé?"
Hai người cười nói rời đi, nói là đi ăn cơm, kỳ thật cũng ở gần khách sạn, đi xa sợ bị người khác phát hiện.
Trên xe, Tô Ngộ Khanh nhìn thoáng qua người đàn ông đang nghiêm túc lái xe, một lát sau, đột nhiên mở miệng "Một mình anh tới đây thông báo sao?"
Hạ Tô Nghiễn "......"
Tiểu Chu ở hàng sau thiếu chút nữa bật cười.
Cô ấy vội vàng ho một tiếng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thấy Hạ Tô Nghiễn giật giật khóe miệng, trong mắt Tô Ngộ Khanh cũng hiện lên ý cười.
Một lát sau, Hạ Tô Nghiễn nói "Tất cả tư liệu về cổ đông của Tô gia đều ở trong túi bên cạnh cô, cô có thể xem trước, không biết gì thì hỏi tôi."
"Được" Tô Ngộ Khanh đã sớm nhìn thấy túi văn kiện bên cạnh, nhưng cô cũng không tò mò.
Cô nhấc nó lên và mở ra.
Xem từng trang từng trang, lông mày nhíu một chút.
Thông tin này... rất đầy đủ, có cả một phần đời tư của những cổ đông này.
Có vẻ thu thậpnhững thông tin này không dễ dàng "Cảm ơn."
Hạ Tô Nghiễn nhìn về phía trước "Không cần khách khí, chúng ta...... có qua có lại."
Tô Ngộ Khanh nghi hoặc nhìn về phía anh, Hạ Tô Nghiễn cười cười "Ý của tôi là, cô là nghệ sĩ của Thừa Thiên, đúng vậy."
"...... " Tin cái con quỷ nhà ngươi.
Tô Ngộ Khanh có chút im lặng, nhưng cũng không tranh luận với anh, tiếp tục lật xem tư liệu, khi nhìn thấy một phần tư liệu trong đó, khí tức cả người có chút lạnh lẽo.
Đây là tư liệu về cha ruột của Tô Ngộ Khanh, Tô Dã.
Ông ấy cùng Âu Du Lam là thanh mai trúc mã, hai người cùng nhau vượt qua kì thi từ trên núi. Tô Dã là một thiên tài, là người đứng đầu về hoa học trong kì thi tuyển sinh đại học, đã đăng ký vào khoa máy tính của đại học Bắc Kinh, sau đó chương trình của ông ấy làm ra đã bán được hai trăm vạn.
Bên mua chương trình của ông ấy, vừa hay chính là công ty khoa học kỹ thuật dưới trướng của Tô gia.
Sau đó, ông ấy đã trở thành mục tiêu của Tô gia.
Tô Dã là một thiên tài xuất chúng, khi phát súng thứ hai của ông ấy được tung ra đã khiến rất nhiều công ty khoa học kỹ thuật kinh ngạc, công ty khoa học kỹ thuật dưới trướng của Tô gia cũng để ý đến.
Tình cờ thời điểm đó Tô gia đang cạnh tranh với người khác, Tô Dã đã dựa vào kỹ thuật của mình lấy được 0,5% đầu tiên của tập toàn Tô gia.
Đây mới chỉ là điểm khởi đầu.
Năm năm sau đó, ông ấy vì Tô gia mà cống hiến không ít, Tô gia cũng bởi vì kỹ thuật của ông ấy, kiếm được rất nhiều tiền, vì vậy cổ phần của Tô dã cũng từ 0,5% mà tăng lên 5%.
Đây là một truyền thuyết ở Tô gia.
Đáng tiếc, ông trời ghen ghét nhân tài, Tô Dã chết trẻ, trên đường đi làm xảy ra tai nạn xe , lúc đưa đến bệnh viện thì đã cận kề cái chết, ông ấy cố gắng chống đỡ để an bài tốt vợ con của mình.
Bất động sản và tiền gửi ngân hàng đều để lại cho Âu Du Lam, còn cổ phần trên danh nghĩa, chờ đến khi Tô Ngộ Khanh trưởng thành sẽ thuộc về cô, trước khi chưa trưởng thành, tiền hoa hồng mỗi năm cũng đều là của cô.
Cho nên, một năm này Tô gia nói nuôi Tô Ngộ Khanh, chính là một trò nực cười, số tiền kia, đủ cho mười Tô Ngộ Khanh có thể sống đến năm mười tám tuổi.