Chương 50: Có thực lực

Cô có kha khá cảnh diễn ở trên giang hồ, hơn nữa còn làtrang chủ của Tàng Kiếm sơn trang , cũng chính là đối thủ của nam hai.

Một nam nhân thâm tình, từ xưa đến nay luôn là chỗ dựa trung thành của nữ chính.

Nữ chính có thể thống nhất thiên hạ không thể thiếu sự giúp đỡ của hắn.

Hắn cũng là một mỹ nam tử ngọc thụ lâm phong*, là nam diễn viên cũng được rất nhiều người hâm mộ.

*Ngọc thụ lâm phong: là những soái ca phong lưu lẫm liệt, ý chí vô cùng mạnh mẽ và kiên định. Làm điều bản thân muốn và không từ nan chuyện gì. Một chính nhân quân tử, đầu đội trời chân đạp đất có cốt cách thanh cao.

Hôm nay Tô Ngộ Khanh không chỉ diễn cùng nam số 2, còn có nữ số 2, cũng chính là Lục Minh Lan.

Lục Minh Lan vẫn luôn hào phóng và khéo léo.

Lúc Tô Ngộ Khanh tới cô ta đang tạo hình, thấy Tô Ngộ Khanh quen thuộc cười cười "Cô Tô, hai ngày không gặp, trông cô càng thêm lộng lẫy hơn."

Đứng ở vị trí hiện tại của Tô Ngộ Khanh, khẳng định là không thể một mình dùng một phòng trang điểm, chứ đừng nói đến có thêm điều kiện để quay phim.

Cô đã sớm có chuẩn bị trong lòng.

"Cô Lục còn lộng lẫy hơn cả tôi" Cô cười điềm đạm.

Collagen khắp mặt, lộ ra vẻ trẻ trung.

Lục Minh Lan đang nở nụ cười hào phóng hơi dừng lại, trong lòng thầm mắng Tô Ngộ Khanh một câu, thật sự là không chịu thiệt thòi chút nào.

Đây là ngụ ý rằng cô ta đã già.

Dư Mạn Hề cười khẽ một tiếng "Tô Tô, lại đây, phải tạo hình rồi."

Cô ấy phụ trách tạo hình nữ chính và nữ ba trong đoàn làm phim.

Về phần tạo hình của Lục Minh Lan, là do một người khác phụ khác cùng cô ấy.

Họ cùng một đội hóa trang tạo hình.

Trong lúc Tô Ngộ Khanh đang tạo hình, đổi acc phụ ngồi lướt weibo, gần đây weibo đều là những tin tức liên quan đến chương trình tuyển tú ngược, nhiệt độ của Tô Ngộ Khanh cũng rất cao.

Nói thật, cô trước kia tuy rằng thường xuyên bị bôi đen, nhưng cũng coi như có chút minh bạch, là diễn viên tuyến mười tám.

Hiện tại có một chút khác biệt, nhiệt độ cao, độ chú ý liền đi lên, tất nhiên là sẽ có người bới chuyện trước kia của cô lên.

Hai bộ phim truyền hình cay mắt kia tự nhiên bị đào lên mà trào phúng, còn có người đến trường cấp ba để tìm bạn của cô lấy thông tin.

Tóm lại, trên mạng có rất nhiều bình luận khó nghe.

Nhưng cũng có người thay cô nói chuyện, cô hiện tại cũng có một bộ phận fan hâm mộ nhỏ, hậu viện hội cũng đều có.

Dư Mạn Hề thấy trên mặt cô đều là nụ cười, trong lòng cũng cảm thấy buồn cười, thật vẫn là một đứa trẻ mới mười tám tuổi.

Trong tiểu thuyết, công chúa Thánh Hoa chỉ sống được sáu năm, từ mười lăm tuổi đến hai mươi mốt tuổi, nàng chết được một năm, Đại Yến diệt vong, nữ chính chính thức đăng cơ, thống nhất thiên hạ.

Vì là đại kết cục, cho nên cảnh quay không ít.

"Tiểu Tô, chuẩn bị xong chưa? " Đạo diễn Hồ thấy Tô Ngộ Khanh tới, hỏi một câu.

Những người khác đã vào vị trí.

Tô Ngộ Khanh gật đầu "Đã xong rồi."

"Vậy thì bắt đầu đi."

Cảnh này, là cảnh đối diễn với Lục Minh Lan, trong cung yến, Lục Minh Lan đóng vai Bạch Tịch Nhan, cũng chính là ý trung nhân của Tiết Hoài Ngôn, nổi tiếng khắp thiên hạ bởi một điệu múa.

Khiến cho công chúa Thánh Hoa bất mãn, hai người trực tiếp tại cung yến đối chọi gay gắt, cuối cùng còn đấu cầm với nhau.

Tuyên Cẩm Vĩ không có tư cách tham gia cung yến, cho nên cung yến lần này không có nàng ta, nhưng Bạch Tịch Nhan là con gái của cố Đại tướng quân, nhận được khẩu dụ của Hoàng hậu, có thể tham gia cung yến.

"Hoàng tỷ, tỷ cảm thấy Bạch tiểu thư múa không tốt sao?" Tiểu hoàng tử ngồi ở bên cạnh công chúa Thánh Hoa, thấy nàng mắt lộ vẻ khinh thường, thấp giọng hỏi.

Đây chính là biểu hiện cho thấy công chúa Thánh Hoa rất được sủng ái.

Làm một công chúa, nàng nhưng lại có thể cùng hoàng tử ngồi ở một hàng, ân sủng được biểu lộ rõ ràng.

Công chúa Thánh Hoa ngẩng đầu lên, khí chất uy nghi của hoàng tộc không thể xâm phạm, "Đại tướng quân anh hùng cỡ nào, hậu nhân của ông ấy lại vô liểm sỉ đến vậy."

Lời nói này nói ra không nhỏ, đại điện dần dần trở nên an tĩnh.

Bạch Tịch Nhan còn ở trên đài thần sắc cứng đờ, nàng ta ngẩng đầu nhìn công chúa Thánh Hoa một cái... hô hấp ngưng trệ.

Loại khí thế này của Tô Ngộ Khanh, làm cho Lục Minh Lan chấn động, giống như công chúa Thánh Hoa thật sự đã đi từ trong sách đi ra.

Mang theo khí chất cao quý uy nghiêm, không thể xâm phạm, ở trước mặt cô ấy, tựa hồ tất cả mọi người cam tâm tình nguyện cúi đầu xưng thần.

"Cắt!"

Giọng nói có chút tức giận của đạo diễn Hồ kéo Lục Minh Lan trở về hiện thực.

Cô ta cả kinh, vậy mà cô ta lại bị Tô Ngộ Khanh áp đảo, không những vậy cô ta còn không kịp phản ứng.

"Lục Minh Lan, cô đang đóng phim mà trở nên mê muội cái gì vậy? Không nhớ nổi lời thoại là sao? Phản ứng cũng không có, cô đang làm cái gì vậy?"

Nữ số 2 vốn dĩ không phải Lục Minh Lan, sau đó vì sao lại đổi người, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.

Nếu diễn tốt thì thôi, bây giờ là cái quái gì đây?

Hai ngày trước không có cảnh diễn chung với Tô Ngộ Khanh, còn nhìn không ra, hôm nay so sánh, quả thực...

Lục Minh Lan hít sâu một hơi "Đạo diễn, vừa rồi tôi thất thần, xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy nữa."

Cô ta đưa mắt nhìn Tô Ngộ Khanh một cái, đáy mắt hung hăng trầm xuống.

Đều là lăn lộn trong giới giải trí, Tô Ngộ Khanh có ý gì cô ta tất nhiên là biết.

Chỉ là không nghĩ tới, Tô Ngộ Khanh lại...... có thực lực!

Tô Ngộ Khanh vui sướиɠ khi người gặp họa ở trong lòng cười cười, không sai, cô chính là cố ý.

Tuyệt nhiên không có cảm giác đại tiền bối khi dễ người mới.

Bây giờ cô mới chính là người mới.

Cuối cùng, Tô Ngộ Khanh cũng thu liễm một chút, Lục Minh Lan cũng có chuẩn bị trong lòng.

Cho nên cuối cùng cảnh quay cũng qua rồi.

Ba cảnh sau liên tiếp đều là cảnh quay với Lục Minh Lan, bị NG vài lần, nhưng đều là nguyên nhân của Lục Minh Lan.

Đạo diễn Hồ nhìn cô ta bằng ánh mắt càng ngày càng bất mãn.

Cũng may cuối cùng tất cả cảnh quay cũng qua, trong phòng trang điểm, Lục Minh Lan muốn tìm Tô Ngộ Khanh để gây phiền toái, nhưng còn chưa mở miệng, Dư Mạn Hề đã vào, còn có phó đạo diễn.

Động tác của Dư Mạn Hề có chút nhanh, cảnh tiếp theo là cùng diễn cùng nam hai.

Từ Hành Chu nhìn nữ tử mặc một thân hồng y từ trên trời đáp xuống, trong lòng như bị đánh một cái, sau một khắc phát hiện mình phản ứng không đúng, hắn vội vàng điều chỉnh lại.

Trên mặt toát ra hai phần lãnh đạm "Không biết Khuynh Thời cô nương đến thăm Tàng Kiếm sơn trang là có chuyện gì?"

Khuynh Thời là tên của công chúa Thánh Hoa khi nàng hành tẩu giang hồ, khi nàng còn trẻ đã ở trên giang hồ có chút danh tiếng.

Tô Ngộ Khanh rơi xuống lôi đài, khóe miệng hơi nhếch lên, một tay đặt ở sau lưng, dáng người yểu điệu "Đại hội Luận kiếm của Tàng Kiếm sơn trang, sao có thể thiếu bổn cô nương?"

Nàng vừa mở miệng, tỏa ra mười phần đều là mùi thuốc súng.

"Nhanh mồm nhanh miệng."

"Đa tạ khích lệ. " Tô Ngộ Khanh nhướng mày cười, một vẻ tao nhã khó tả.

Đám người Hoắc Kỳ Niên và Thẩm Tri Ý đang ở một bên thấy vậy gật đầu "Có vài người trời sinh đã hợp với công việc này."

"Tiểu Tô là một nhân tài có thể uốn nắn."

"Tôi ở tuổi của cô ấy, vẫn còn đóng vai quần chúng, diễn thế nào vẫn chưa hiểu rõ. " Thẩm Tri Ý lắc đầu, trong lòng thật sự coi trọng Tô Ngộ Khanh.

Ngày nay, rất ít người mới có thể thật sự chìm đắm vào trong việc diễn xuất.

Lục Minh Lan ở một bên, nghe bọn họ đánh giá Tô Ngộ Khanh cao như vậy, trong lòng không cam lòng, nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài.

Trong lòng bực bội không nhẹ.

"Cắt!"

Đạo diễn Hồ hài lòng nở nụ cười "Tiểu Tô, biểu hiện không tệ!" Ông ấy rất cao hứng liền vui vẻ tán thưởng.

Vốn còn lo lắng rằng Tô Ngộ Khanh ở trong thân phận công chúa cùng thân phận nữ tử giang hồ diễn xuất sẽ không chuyển biến không được.

Đương nhiên, ông ấy cũng khen Từ Hành Chu "Tiểu Từ cũng không tệ, vẫn phát huy ổn định như trước."

Từ Hành Chu cười rộ lên, thêm vài phần ôn nhuận "Đạo diễn quá khen."

Hắn quay đầu nhìn Tô Ngộ Khanh, đáy mắt hiện lên tia sáng "Rất vui được hợp tác với cô Tiểu Tô."