Chương 48: Tứ hôn

Cảnh quay này là công chúa Thánh Hoa cùng nữ chính Tuyên Cẩm Vĩ lần đầu tiên gặp mặt nhau, là ở yến hội phủ Thừa tướng, Tuyên Cẩm Vĩ là thứ nữ, kỳ thật là không có tư cách tham gia yến hội ngắm hoa phủ Thừa tướng, nhưng tỷ tỷ của Tuyên Cẩm Vĩ muốn nhìn nàng ấy xấu mặt, nên mới cố ý dẫn nàng ấy đi, nhưng không nghĩ tới Tuyên Cẩm Vĩ lúc này đã sống lại.

Xấu mặt không những không xảy ra còn bỗng nhiên nổi tiếng.

Danh tiếng bắt đầu lan truyền.

Công chúa Thánh Hoa bởi vì động lòng với công tử của phủ Thừa tướng, cho nên cũng có mặt ở yến hội.

Tô Ngộ Khanh một thân cung trang màu đỏ thẫm, ung dung quý phái, đoạt hết ánh mắt mọi người.

Công chúa Thánh Hoa vừa xuất hiện, tiệc ngắm hoa lập tức yên tĩnh.

Bên nam, đóng vai công tử phủ Thừa tướng, diễn viên đạt thủ khoa là tương lai mới của giới giải trí, Chu Thời Dư thuộc phái thực lực, đây liệu có phải lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tô Ngộ Khanh không? Lần trước lúc chụp ảnh hóa trang, hắn cũng ở đây.

Nhưng vẫn bị chấn động một chút, hắn nghiên cứu qua kịch bản cùng tiểu thuyết, không nói dối, Tô Ngộ Khanh vừa xuất hiện trong nháy mắt, hắn thật sự thấy được công chúa Thánh Hoa đang tiến đến phía mình.

Cũng may hắn là diễn viên phái thực lực, rất nhanh điều chỉnh tốt bản thân, lúc này mới không phạm sai lầm.

"Bổn cung tới chậm, tiệc thưởng hoa đã bắt đầu. " Công chúa Thánh Hoa nhíu mày, trên mặt lộ ra ý cười nhạt nhẽo.

Trong lúc nói chuyện, uy nghi tỏa ra xung quanh.

Tiểu thư phủ Thừa tướng dừng lại, kiềm chế bất mãn, hành lễ "Thần nữ bái kiến công chúa, công chúa vạn an."

"Bái kiến công chúa! " Tất cả mọi người ở đây đều hành lễ.

"Đứng lên đi" công chúa Thánh Hoa thản nhiên mở miệng, đi tới vị trí chủ thượng ngồi xuống.

Nàng tuy rằng động lòng với công tử phủ Thừa tướng nhưng cũng không quên mình là công chúa xuất thân cao quý, chuyện thấp kém không làm được.

Có thể hạ mình tới tham gia yến hội, đã là chuyện khác người.

Công tử phủ Thừa tướng thấy nàng không chút khách khí, lông mày hung hăng nhíu một cái.

Quả nhiên là ngang ngược kiêu ngạo, một chút cũng không ôn nhu, săn sóc như biểu muội.

Camera quay qua sắc mặt mọi người, mọi người thần sắc khác nhau, đều được ghi lại rõ ràng.

Đạo diễn Hồ hài lòng gật đầu.

"Uy nghiêm của công chúa... quả nhiên không thể xâm phạm. " Tuyên Cẩm Vĩ đứng phía sau đích tỷ thì thào tự nói.

Đạo diễn Hồ cho cô ấy một cảnh quay cận cảnh.

Trong mắt nàng ấy hiện lên vẻ phức tạp, dã tâm bừng bừng, làm lại một đời, nàng ấy nhất định phải làm người trên người, không bao giờ bị người khác giẫm dưới lòng bàn chân nữa, khi dễ người của nàng, toàn bộ đều phải trả giá thật lớn!

Công chúaThánh Hoa...... Không đúng.

"Thẻ!"

"Được, biểu hiện đều rất tốt, chuẩn bị cảnh tiếp theo. "Đạo diễn Hồ nắm chắc cơ hội, hô dừng.

"Nhất là Tô Ngộ Khanh, tiếp tục duy trì, cố gắng lên!"

"Đạo diễn yên tâm, tôi sẽ tiếp tục cố gắng. "Tô Ngộ Khanh không lạnh không nóng gật đầu.

Các diễn viên thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra thì phim cổ trang rất khó diễn, vốn đoàn làm phim có buổi diễn tập kịch bản chung với nhau, nhưng bởi vì Tô Ngộ Khanh chuẩn bị thi đại học, cho nên bỏ lỡ.

Hôm nay có không ít người đang chờ xem trò hay của cô.

Nhưng không nghĩ tới cô diễn xuất lại xuất sắc như thế.

Trực tiếp lướt qua.

Nhiều diễn viên nên không dễ quay, có mấy diễn viên đều sợ cô phạm sai lầm, liên lụy người khác.

Đặc biệt là diễn viên đóng vai đích nữ phủ Thừa tướng và đích nữ phủ Thượng thư.

"Ngộ Khanh." Thẩm Tri Ý cười đi tới " Diễn rất khá! " Cô ấy thật lòng khen ngợi.

Lúc cô ấy mười tám tuổi, còn đang đóng vai quần chúng, tuyệt đối không có khí chất và kỹ năng diễn xuất như Tô Ngộ Khanh.

"Cảm ơn cô Thẩm đã khen ngợi" Tô Ngộ Khanh cười sâu hơn một chút" Nhưng mà tôi vẫn còn chỗ cần tiến bộ."

Không lạnh không nóng .

Thẩm Tri Ý lại gật đầu.

Cô ấy kéo Tô Ngộ Khanh cùng đi sang bên kia nói chuyện phiếm.

Những người khác hâm mộ ghen tị, lại không nói thêm cái gì, buổi sáng mới uống cà phê người ta đưa, hiện tại sắc mặt lại thay đổi, giống như?

"Tôi cũng có xem truyền hình trực tiếp của cô, vậy mà lại là toàn năng, lợi hại a. " Trong lòng Thẩm Tri Ý có chút phức tạp.

Hát nhảy diễn đều được, người toàn năng như vậy vô luận như thế nào, ở giới giải trí đều có chỗ đứng.

Không giống như cô ấy, đã phải lăn lộn nhiều năm như vậy.

"Cô Thẩm, cô nói quá lời rồi. " Tô Ngộ Khanh nghĩ mình còn có một hệ thống nói thật, nói chuyện đều cẩn thận từ lời nói đến việc làm.

Những người khác thì không sao, nhưng ở trong đoàn làm phim vẫn phải cẩn thận một chút.

Hơn nữa, Thẩm Tri Ý là đại tiền bối của cô.

"Hai vị lão sư đang nói chuyện gì vậy?" Hai người đang nói chuyện, Chu Thời Dư đột nhiên đi tới.

Trên người bọn họ đều là trang phục diễn, lát nữa còn có cảnh quay.

"Lần đầu tiên được trực tiếp thấy được diễn xuất của cô Tô, trâu bò! " Hắn giơ ngón tay cái lên.

Thuận thế ngồi xuống bên cạnh.

Tô Ngộ Khanh tươi cười không thay đổi, chỉ là ý cười nhạt đi, ngượng ngùng gật đầu "Chu tiền bối quá khen."

Kế tiếp chính là màn khách sáo cũ rích.

"Trên mạng đều nói cô Tô là người ngay thẳng, nhưng có vẻ không đúng sự thật lắm" Hắn nhìn Tô Ngộ Khanh thật sâu.

"Đây không phải là ở trước mặt hai vị tiền bối, tôi phải cẩn thận lời nói việc làm sao? " Tô Ngộ Khanh chớp chớp mắt.

Nói cũng là sự thật.

Chỉ là hai ý tứ, lại khiến Thẩm Tri Ý và Chu Thời Dư đều nở nụ cười.

Lúc Lục Minh Lan tới, thấy một màn như vậy, dừng lại một chút.

Cô ta đang muốn đi qua, đạo diễn đã bắt đầu hô, đành phải nhanh chóng đi chuẩn bị.

Cảnh quay này là ở bên hồ, công chúa Thánh Hoa cố ý tìm cơ hội nói chuyện riêng cùng công tử phủ Thừa tướng.

Công tử phủ Thừa tướng tên là Tiết Hoài Ngôn, hắn đứng ở nơi đó, ngọc thụ lâm phong, quay người lại, nhìn thấy nữ tử mặc cung trang đỏ thẫm phía sau, lông mày theo bản năng nhíu lại "Bái kiến công chúa."

Trên mặt công chúa Thánh Hoa lộ ra ý cười chân thành, còn có một chút ngây ngô của thiếu nữ "Tiết công tử không cần đa lễ, chúng ta không cần khách khí như vậy."

Tiết Hoài Ngôn không khỏi nhíu mày chặt hơn "Lễ phép không thể bỏ qua"

Đúng là nhiều hơn một câu cũng không muốn nói.

Lúc này trong lòng hắn toàn bộ đều là biểu muội ôn nhu săn sóc, nên không có nửa điểm kiên nhẫn đối công chúa ngang ngược kiêu ngạo trong lời đồn.

Nhưng công chúa Thánh Hoa đắm chìm trong đó không phát hiện đối phương thờ ơ với mình, nàng cho rằng Tiết Hoài Ngôn bình tĩnh tự kiềm chếbản thân, là một công tử nho nhã lễ độ hiếm thấy.

"Tiết công tử muốn tham gia khoa thi cử năm nay? " Công chúa Thánh Hoa cố hết sức tìm chủ đề để nói chuyện.

Gió hiu hiu thổi, trăm hoa đua nở bên hồ, một nam một nữ đều là nhân trung long phượng*, ở ngoài nhìn vào, cũng là một đôi kim đồng ngọc nữ.

Tiết Hoài Ngôn lãnh đạm mở miệng "Đương nhiên ta sẽ tham gia."

Nếu không tham gia, hắn làm sao cưới được biểu muội?

"Mong công tử đạt được ước nguyện" Công chúa Thánh Hoa không biết Tiết Hoài Ngôn suy nghĩ những gì.

Tiết Hoài Ngôn phức tạp nhìn nàng.

Nếu như...... hắn thật sự đạt được mong muốn thì tốt rồi.

Hai người đứng đối diện, trong mắt cô nương hàm chứa tình ý, trong mắt công tử hiện lên phức tạp.

Không khí vừa vặn.

"Ka, cảnh này qua rồi. " Đạo diễn Hồ tán thưởng nhìn Tô Ngộ Khanh, thật đúng là kinh hỉ.

Người này đi trên con đường diễn xuất, giống như vô sự tự thông*.

*Vô sự tự thông: không dạy cũng hiểu, có thể tự thông suốt một vấn đề nào đấy.

Thật sự không tì vết.

Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc, tán thưởng, hoặc là vui mừng của mọi người, Tô Ngộ Khanh đều bình tĩnh đáp trả.

Cảnh tiếp theo là cảnh trong mưa, là hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn, nàng và Tiết Hoài Ngôn cãi nhau trong mưa.

"Tiểu Tô, lát nữa cô chuẩn bị cảm giác một chút, tìm được cảm giác rồi lại tới." Đột nhiên diễn một cảnh chuyển ngoặt lớn như vậy, đạo diễn Hồ vẫn có chút lo lắng.