Chương 47: Công chúa Thánh Hoa

"Lát nữa tôi còn phải đến đoàn làm phim nên sẽ không lên sân khấu cùng mọi người được" Cô thay quần jean đi ra, giày cũng đổi thành giày thể thao trắng.

"Không có việc gì, cô mau đi làm việc đi. " Lâm Tinh Vãn phất tay.

Tin tức Tô Ngộ Khanh vào tổ, bọn họ đã sớm thấy được trên weibo.

Hợp tác với các diễn viên khác cũng là phái thực lực, thật không tồi.

"Chuẩn bị xong chưa? " Cô cầm mũ lưỡi trai, xoay người xách túi, Tiểu Chu và Hạ Tô Nghiễn đã đi vào.

"Được rồi, chúng ta đi thôi. " Tô Ngộ Khanh hơi dừng một chút, ung dung đi qua.

Tiểu Chu nhận lấy túi xách trong tay cô.

Hạ Tô Nghiễn nhìn mấy người đang ngây người gật đầu "Chúng tôi đi trước, tạm biệt."

Tống Đường Y sững sờ gật đầu "Tạm biệt."

Thẳng đến khi ba người rời đi, cửa đóng lại, bọn họ mới phục hồi tinh thần lại "Trời ạ, ông chủ đối với nhân viên quan tâm như vậy sao?"

Bọn họ ship CP này chắc rồi!

Hạ Sơ Vi trong lòng phức tạp "Có lẽ Hạ Thần là một người dịu dàng, quan tâm tới người khác."

"...... Lời này nói ra có tin được không?"

Hạ Tô Nghiễn tuy rằng không cao lãnh, nhưng tuyệt đối không dính dáng gì đến sự dịu dàng.

"Có lẽ bởi vì hai người không phải Tô Ngộ Khanh? "Tạ Thời Quân nhếch môi, nhướng mày cười.

“……”

Trên xe, Tô Ngộ Khanh nhìn Hạ Tô Nghiễn gỡ kính râm và mũ lưỡi trai xuống "Ảnh đế đại nhân, anh không có việc gì cần làm sao?"

"Khụ khụ... " Lời này quá mức thẳng thắn, Hạ Tô Nghiễn ho nhẹ một tiếng, nở nụ cười " Có, tôi tiện đường, tiễn cô một đoạn đường."

Tiện đường cái quỷ gì, Tô Ngộ Khanh liếc mắt nhìn anh, sao lại cảm thấy Hạ Tô Nghiễn này có gì đó không đúng?

"Đúng rồi, nhiệm vụ tháng này là gì, anh còn chưa sắp xếp gì hết cho tôi" Cô ký hợp đồng với công ty của Hạ Tô Nghiễn, nguyên nhân lớn nhất là vì Hạ Tô Nghiên có chỗ hữu dụng với cô.

Nói cách khác, cô đang mượn thế, tất nhiên phải trả giá.

Hạ Tô Nghiễn dừng lại một chút "Còn chưa tới lúc, đến lúc đó tôi sẽ nói cho cô biết."

Một cô gái nhỏ mười tám tuổi, cũng không biết học ở nơi nào những mánh khóe khó lường.

Tô Ngộ Khanh gật đầu, cười mà không nói.

Một lát sau, Hạ Tô Nghiễn không nghe thấy Tô Ngộ Khanh nói chuyện, quay đầu nhìn, cô đã ngủ rồi.

Tối hôm qua ngủ ít, ngày hôm qua vốn cũng mệt mỏi, hơn nữa diễn trên sân khấu với cường độ cao, người làm bằng sắt cũng không chịu nổi.

Hạ Tô Nghiễn lấy chăn ở cuối xe, đắp lên cho Tô Ngộ Khanh, lại nhìn về phía tài xế "Lái vững vàng một chút, đừng để đến muộn là được."

"Vâng"

Anh thu hồi ánh mắt, ngón tay đặt trên đầu gối hơi nhúc nhích một chút, nghiêng đầu nhìn bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ, trong mắt hiện lên một nụ cười không rõ ràng.

Lúc Tô Ngộ Khanh tỉnh lại, đã nhìn thấy những tia sáng trên bầu trời.

Khẽ ngáp một cái , cô lắc lắc đầu, nhìn Hạ Tô Nghiễn đang ngủ bên cạnh, ký ức ùa về.

Đôi mắt người đàn ông khẽ động, cũng mở mắt ra "Trời sáng rồi à?"

Tối hôm qua anh và tài xế cứ hai tiếng đổi người lái xe một lần, trời sắp sáng mới nghỉ ngơi.

"Ừm"

"Hạ Thần, Tô Tô, sắp đến nơi rồi. "Tiểu Chu quay đầu cười nói.

Còn hơn mười phút nữa, sẽ tới.

"Tiểu Chu, đưa kịch bản cho tôi xem. " Hôm nay cô có mấy cảnh diễn hầu hết đều là diễn chung với nữ chính.

"A, được. " Tiểu Chu lục túi, lấy kịch bản ra đưa cho Tô Ngộ Khanh.

Hạ Tô Nghiễn nhìn thoáng qua kịch bản, đang định nói thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Anh cầm điện thoại lên nhìn, lông mày hơi nhíu lại "Alo?"

"Ừ, tôi biết rồi, tôi sẽ lên chuyến bay nhanh nhất trở về."

Nói hai câu, anh liền cúp máy, sau đó gọi điện thoại cho trợ lý "Đặt vé máy bay về Bắc Kinh cho tôi, nhanh nhất."

Sau khi cúp điện thoại, Tô Ngộ Khanh nói "Lát nữa bảo tài xế đưa anh đi."

Vừa nhìn đã biết chính là xảy ra đại sự.

"Ừm" Hạ Tô Nghiễn hơi dừng lại, không nói gì dư thừa " Có việc thì gọi điện thoại cho tôi hoặc Phó Cẩn, Thừa Thiên làm hậu thuẫn cho cô."

Nói cách khác, đừng để cho người khác bắt nạt.

Tô Ngộ Khanh cười khẽ một tiếng "Yên tâm đi, tôi sẽ."

Trước khi phát sóng trực tiếp chương trình, cô đều ở đoàn làm phim, ngoại trừ mấy ngày nữa đi Tô thị một chuyến, những thứ khác không có việc gì.

Xe đến cửa khách sạn mà Tiểu Chu đã đặt trước, sau khi đợi Tô Ngộ Khanh và Tiểu Chu xuống xe, tài xế lập tức đưa Hạ Tô Nghiễn rời đi.

Sau khi làm hết thủ tục nhận phòng, Tô Ngộ Khanh tắm rửa, ăn bữa sáng, sau đó liền dẫn Tiểu Chu đến đoàn làm phim.

Cô xin nghỉ vài ngày, bỏ lại không ít cảnh quay.

Mấy ngày này chắc sẽ quay rất nhiều cảnh để bù lại.

Ở đoàn làm phim Thiên Thu Lệnh, đạo diễn, biên kịch và nhà sản xuất đang thảo luận về cảnh quay tiếp theo.

Bên kia, diễn viên đang chuẩn bị.

Thật ra thì một bộ phận trong đoàn làm phim rạng sáng đã tới làm việc, sắp xếp các cảnh quay đêm.

"Tiểu Chu, em chia cà phê cho mọi người nhé" Tô Ngộ Khanh quay đầu nói với Tiểu Chu một câu, sau đó đi tới vị trí máy quay.

Giám đốc đang họp ở đó.

Trên đường đến đây cô đã bảo Tiểu Chu đến quán cà phê gần đó mua cà phê, ai cũng có một cốc.

Thấy bên cạnh có ghế trống, cô liền ngồi xuống, cũng không quấy rầy các đạo diễn đang họp.

Khoảng mười phút sau, cuộc họp của đạo diễn kết thúc.

Tô Ngộ Khanh mỉm cười tiến tới chào hỏi "Chào buổi sáng đạo diễn, tôi đến báo cáo."

Cô gái như đi về phía ánh sáng, xinh đẹp đứng ở trước mặt, với một nụ cười thích hợp, xinh đẹp lộng lẫy như hoa đào.

Không nói cái khác, diễn vai công chúa Thánh Hoa thì cần phỉa có dung mạo như vậy.

"Hôm qua xem sân khấu trực tiếp của cô, biểu hiện không tệ. " Trong mắt đạo diễn Hồ hiện lên ý cười.

Có lẽ cô gái này trước kia thật sự đang che giấu chính mình.

"Cảm ơn đạo diễn đã khích lệ, vậy tôi đi chuẩn bị, đúng rồi, đây là cà phê tôi chuẩn bị cho đạo diễn, vì tôi đến muộn vài ngày, coi như là bồi tội." Tô Ngộ Khanh đích thân mang cà phê cho đạo diễn và nhà sản xuất, còn có biên kịch.

Lúc này mới cười đi đến phòng trang điểm.

"Cô bé đã đến." Phó đạo diễn bên cạnh nhíu mày.

Trong mắt ý vị thâm trường.

Biên kịch có chút không thích ánh mắt của ông ta, Tô Ngộ Khanh là cô ấy tự mình chỉ định vào vai công chúa Thánh Hoa, cũng không muốn xảy ra chuyện gì cả.

"Cô ấy bây giờ là nghệ sĩ của Thừa Thiên, ngày hôm qua Hạ Tô Nghiễn đã ra mặt thay cho cô ấy, bên cạnh cô ấy khẳng định có nhân viên công tác do Thừa Thiên sắp xếp. " Cho nên, không phải cô gái nhỏ, mà là người ta có người dẫn dắt.

Lời này đồng thời cũng là cảnh cáo, cảnh cáo phó đạo diễn không nên xằng bậy.

Đều là lão làng với nhau, nhà sản xuất cùng đạo diễn chỗ nào nghe mà không hiểu, hai người cũng cảnh cáo nhìn thoáng qua phó đạo diễn.

Người Hạ Tô Nghiễn che chở, nếu trêu chọc vào, tuyệt đối không dễ sống, đến lúc đó đừng có làm liên lụy đến đoàn làm phim.

Tô Ngộ Khanh vào phòng trang điểm, không biết dòng nước ngầm đang bắt đầu dâng trào, cô đã bị Dư Mạn Hề đè lên ghế "Còn tưởng rằng hôm nay em sẽ không đến, chị đã sớm ngứa ngáy rồi."

Cô ấy rất muốn tạo hình cho Tô Ngộ Khanh.

Hơn nữa, sau khi quyết định để Tô Ngộ Khanh đóng vai công chúa Thánh Hoa, cô ấy đã đi tìm đạo diễn và biên kịch, sửa chữa phương án ban đầu một chút, dựa theo khí chất và ngoại hình của Tô Ngộ Khanh để tạo ra mấy tạo hình mới.

Hẳn là sẽ rất xuất sắc.

"Chị Mạn Hề xin hạ thủ lưu tình. " Tô Ngộ Khanh chớp mắt " Em không chịu nổi sự tra tấn của chị."

“……”