Chương 4: Ảnh đế đại nhân đây là bị ma ám?

Hạ Sơ Vi cũng là nghệ sĩ giải trí Hoa Thái.

Hoa Thái năm ngoái tham gia vào chương trình tuyển tú với tổng cộng năm người, công ty mua một vị trí ra mắt, cùng công ty có một nghệ sĩ dựa vào bản thân đã ra mắt có độ phủ sóng cao, vị trí này còn lại bốn người tranh giành.

Cô nhớ Hạ Sơ Vi vẫn chưa vào top 10.

Nhưng cuối cùng lại thành công ra mắt, nói không có gì mờ ám trong đó ai mà tin cho nổi.

[Tô Ngộ Khanh như thế nào trực tiếp vả mặt a?]

[Cười chết, đây không phải là thừa nhận Hạ Sơ Vi đoạt suất xuất đạo của người khác sao?]

[Sự thật đấy, Tô Ngộ Khanh và Hạ Sơ Vi cùng một công ty.]

[Tô Ngộ Khanh cút, nói xấu tỷ tỷ nhà ta!]

[Tô Ngộ Khanh đây là thay đổi hình tượng?]

"Thầy Hạ, vị trí của anh ở đây." Lục Minh Lan nhìn Hạ Tô Nghiễn đang đi được nửa đường, mở miệng.

Mọi người đồng loạt nhìn qua.

Hạ Tô Nghiễn đã đi tới bên cạnh Tô Ngộ Khanh, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, "Tôi ngồi đây là được."

“……!"

Hạ ảnh đế đây là bị ma ám? Ngày hôm qua đã nhảy xuống nước cứu người, hôm nay còn cố ý lựa chọn vị trí bên cạnh Tô Ngộ Khanh.

"Nếu người đã đến đông đủ, vậy thì không nói nhảm nhiều, tuyên bố quy tắc hôm nay..." Đạo diễn Lâm thu hồi ánh mắt, cầm lấy micro lên nói

Mọi người cũng đã quen với cách anh ấy làm chương trình nên mọi thứ diễn ra khá suôn sẻ.

"Kỳ này chủ đề là "Tự do", ngày mai tám giờ tối có buổi đánh giá, từ giờ trở đi, mọi người có thể tự do thành lập tổ đội, ba đến năm người một đội. Trong khách sạn cất giấu nhiệm vụ ẩn cho cuộc đánh giá ngày mai, tìm được có thể đi tập luyện, mỗi người đều có ba manh mối, đợi lát nữa sẽ phát cho mọi người điện thoại mà tổ tiết mục chuẩn bị."

"Thời gian không đợi người, nếu vẫn không tìm thấy, buổi đánh giá coi như thất bại."

Mọi người... thật đúng là "tự do", đơn giản thô bạo.

"Đạo diễn Lâm, còn chưa ăn sáng mà" Tạ Thời Quân kêu rên một tiếng.

"Đúng vậy đúng vậy, đói chết chúng tôi rồi."

"Đi theo manh mối có thể tìm được đồ ăn" Đạo diễn Lâm cười híp mắt.

“……”

Nhân viên công tác nhanh chóng phát điện thoại di động cho mọi người, đây là điện thoại di động của tổ tiết mục.

Không được mang theo điện thoại của bản thân khi phát sóng trực tiếp.

Tô Ngộ Khanh cầm điện thoại di động, tránh người khác mở ra xem ba đầu mối.

"Cùng nhau?" Bên cạnh truyền đến một thanh âm trầm thấp dễ nghe.

Tô Ngộ Khanh nhịn không được xoa xoa lỗ tai, cất điện thoại đi lại ngẩng đầu "Anh muốn chung tổ đội với tôi?"

Ba đến năm người, hẳn là không ai muốn cùng cô chung một tổ đội.

"Có thể không?" Đôi mắt người đàn ông thâm thúy.

"Được" Tô Ngộ Khanh đột nhiên nở nụ cười, người đàn ông này có thẩm mỹ tốt, vì sao phải cự tuyệt?

Hạ Tô Nghiễn cũng nở nụ cười, như những ngọn núi phủ tuyết được bao phủ bởi những cây thông xanh ngọc bích, và vầng trăng sáng trên bầu trời.

Hai người tụ cùng một chỗ, không để ý đến đủ loại ánh mắt quan sát.

[Ảnh đế đại nhân bị mê hoặc??? ]

[Ngày hôm qua đã thấy anh ấy không đúng.]

[Lại nhìn xem, nói không chừng ảnh đế đại nhân ban phát nhân từ?]

[Tô Ngộ Khanh không biết xấu hổ!]

"Đây là manh mối của tôi" Hạ Tô Nghiễn chủ động đưa di động ra " Có thể chúng ta có cùng bài hát."

Tìm như vậy không tốn sức.

Tô Ngộ Khanh nhìn thoáng qua manh mối của anh "Thật đáng tiếc, hẳn là không phải."

Cô đưa di động qua.

Camera rõ ràng chụp được manh mối của hai người.

Khán giả trước màn hình có chút mơ hồ, cái manh mối gì thế này.

Ba manh mối của Tô Ngộ Khanh: 1. ánh sáng, 2. luồng sáng, 3. năm

Chỉ ba chữ trơ trụi.......

Hạ Tô Nghiễn lại càng khó tả hơn, ba cái biểu tượng cảm xúc khó hiểu.

[Lâʍ đa͙σ thật trâu!]

[Mau đi tìm xem có liên quan gì không.]

"Tôi cảm thấy cái này dễ tìm hơn một chút" Tô Ngộ Khanh xoay điện thoại.

"Phạm vi quá lớn, trong khách sạn có ánh sáng, bên ngoài khách sạn cũng có ánh sáng" Hạ Tô Nghiễn nghĩ nghĩ.

"Ba cái biểu tượng cảm xúc kia của anh......"

“……”

Lúc này mọi người cũng bắt đầu oán than trời đất.

"Đạo diễn, thật quá đáng đi, đầu mối này sợ là cả đời cũng không tìm ra."

"Ông đây không phải là làm khó người sao?"

Đạo diễn Lâm ho một tiếng "Có thể làm nhiệm vụ đổi lấy manh mối chi tiết hơn."

Lập tức có nhân viên công tác đưa thẻ nhiệm vụ lên.

Đứng ở phía trước bên trái, phía trên có đủ loại nhiệm vụ.

Nhảy và bắn súng với thảm masage, bịt mắt xoay vòng ăn táo, một phút hỏi nhanh đáp nhanh......

Ngoài ra còn có nhiệm vụ đôi, nhiệm vụ ba người và nhiệm vụ nhiều người chơi.

"Những người đã thành lập tổ đội nhiều người thì phải chọn nhiệm vụ nhiều người. Sau khi hoàn thành chọn một trong các hướng, chúng tôi sẽ đưa ra manh mối chi tiết" Đạo diễn Lâm nhìn mọi người một cái.

Đi ra ngoài đầu tiên, là Tạ Thời Quân, hắn là một người đã ra mắt trong chương trình tuyển tú trước, hát nhảy đều tốt.

"Có ai muốn lập đội với tôi không?"

Hơn ba mươi người, xoạt xoạt xoạt, có hơn mười người giơ tay.

Khảo hạch tối mai, có một người hát nhảy đều giỏi ở đây, có thể tiết kiệm được rất nhiều chuyện.

"Thầy Lục, thầy Trình chúng ta cùng nhau thành tổ đội đi, những người khác xin lỗi, lần sau lại cùng nhau. "Anh chọn Lục Minh Lan và Trình Tinh Dã.

Lục Minh Lan là Tiểu Hoa đang nổi tiếng, Trình Tinh Dã là rapper nổi tiếng hai năm gần đây, hai người đều có thực lực.

"Đạo diễn, chúng ta chọn nhiệm vụ nhiều người..."

Lục Minh Lan nhìn thoáng qua Hạ Tô Nghiễn và Tô Ngộ Khanh, thật ra cô muốn chung tổ đội với Hạ Tô Nghiễn.

Tạ Thời Quân tuy nổi tiếng, nhưng so với ảnh đế Hạ thì không là gì, cũng may cô tỉnh táo, sợ nhỡ đâu đưa ra lời mời mà bị từ chối lại mất mặt trở nên trắng tay, tạm thời lựa chọn Tạ Thời Quân cũng không tồi.

"Chúng ta còn thiếu một người." Thấy ba người đã đi rút thẻ nhiệm vụ, Tô Ngộ Khanh thấp giọng nói.

"Cô muốn chung tổ đội với ai?"

"Nghe lời tôi?"

"Ừm"

"Quên đi, vẫn là anh quyết định đi" Tô Ngộ Khanh nhướng mày.

Cô ra mặt phỏng chừng một người cũng không có.

Hạ Tô Nghiễn dừng lại, khóe miệng hiện lên nụ cười "Cố Trạm, có muốn gia nhập tổ đội không?"

Cố Trạm, là gương mặt đại diện của nhóm nhạc nam nổi tiếng, đảm đương vũ đạo, ra mắt ba năm, nổi tiếng ba năm.

Anh đi tới, đè xuống kích động trong mắt "Đồng ý"

Có thể cùng thần tượng của mình chung một tổ đội, cho dù có Tô Ngộ Khanh cản trở, hắn cũng không quan tâm.

"Có thể làm nhiệm vụ rồi" Hạ Tô Nghiễn quay đầu nhìn Tô Ngộ Khanh.

"Được, anh đi nhận nhiệm vụ đi, tôi cái gì cũng được."

Khẩu khí thật lớn.

Cố Trạm thầm nhủ trong lòng.

Ba người nhất định phải nhận nhiệm vụ nhiều người, mà nhiệm vụ nhiều người, là ngẫu nhiên rút thăm.

Hạ Tô Nghiễn bảo Cố Trạm rút.

Đạp bóng -

Ba người nhìn về phía ba người Tạ Thời Quân cầm thẻ nhiệm vụ đối diện: "......"

Lâʍ đa͙σ để cho máy quay đến "Mọi người rút được cùng một cái nhiệm vụ, hai bên trong vòng ba phút sẽ tham chiến, bên nào bảo vệ được nhiều bóng hơn sẽ giành thắng lợi!"

Trùng hợp, cả hai bên đều là hai nam một nữ.

Những người khác cũng không vội làm nhiệm vụ, đều vây quanh quan sát.

"Đợi lát nữa cô trốn sau lưng tôi và thầy Hạ" Cố Trạm dặn dò Tô Ngộ Khanh.

Nhân viên công tác rất nhanh cầm bong bóng lại đây, cột vào chân bọn họ.

Một bóng cho mỗi chân.

Trong sân mở lên âm nhạc kích động lòng người.

"Đạp Tô Ngộ Khanh trước" Tạ Thời Quân híp mắt, quyết định bóp quả hồng mềm trước.

Lục Minh Lan và Trình Tinh Dã cũng không phản bác.

Bắt đầu!

"Chờ một chút, Tô Ngộ Khanh, đừng vội... " Tấn công.

Bùm!

Hiện trường trong nháy mắt yên tĩnh.