Chương 5: Làm nũng?

Không ai ngờ Tô Ngộ Khanh lại mạnh mẽ như vậy.

Khi Tạ Thời Quân kịp phản ứng, cô đã lui về phía sau Hạ Tô Nghiễn và Cố Trạm.

"... Tô Ngộ Khanh!" Sắc mặt Tạ Thời Quân đen thui.

Sắc mặt Lục Minh Lan và Trình Tinh Dã đều có chút vi diệu, vừa rồi bọn họ còn đang thương lượng giẫm lên bong bóng của Tô Ngộ Khanh trước.

"Tạ Thời Quân bị loại." Trong mắt đạo diễn Lâm hiện lên ý cười.

Tô Ngộ Khanh này, chương trình mời cô ấy đúng rồi.

"Đợi lát nữa hai người thu hút sự chú ý, tôi đi đạp bong bóng." Tô Ngộ Khanh không thèm nhìn Tạ Thời Quân, nói với Hạ Tô Nghiễn và Cố Trạm.

"... Được." Cố Trạm thu hồi sự phức tạp trong mắt.

Hai chọi ba, Lục Minh Lan và Trình Tinh Dã kỳ thật cũng có cơ hội thắng, hai người tập hợp lại.

"Tô Ngộ Khanh bị chặn, không dễ giẫm" Lục Minh Lan nheo mắt, nụ cười lại ngọt ngào.

"Đạp Hạ Ảnh Đế." Trình Tinh Dã cắn răng, phải đạp được bằng bất cứ giá nào.

Hạ Tô Nghiễn và Cố Trạm chủ động tiến lên, mỗi người chống lại một người.

Cố Trạm giữa chừng bị ép đổi vị trí: "..." Hắn cũng không muốn ra tay với phụ nữ.

"Các ngươi đoán ai sẽ thắng? " Người bên cạnh đến xem náo nhiệt.

Hạ Sơ Vi: "Đương nhiên là Hạ Thần."

**** Hạ Thần là cách gọi khác của Hạ Tô Nghiễn

"...... Fan não tàn." Tịch Ngôn Hoằng bĩu môi.

Anh dám công khai bất mãn với Hạ Tô Nghiễn, Hạ Sơ Vi cũng không dám phản bác, sắc mặt có chút cứng ngắt.

[Tịch Ngôn Hoằng sẽ không coi giới giải trí là nhà mình chứ?]

[Người ta có một người cha tốt!]

[Vậy cút khỏi giới giải trí, đi thừa kế gia sản là được rồi.]

[Tịch Ngôn Hoằng, cút khỏi giới giải trí.]

Tịch Ngôn Hoằng cũng không thu liễm lời nói và hành động của mình, hắn đến giới giải trí chính là chơi, bắt nạt người khác là chuyện thường xảy ra.

Fan của hắn cũng là fan mua chiếm đa số.

"Phanh!" Lúc này, Hạ Tô Nghiễn nắm lấy cơ hội, một cước đạp vỡ bong bóng bên trái Trình Tinh Dã.

"Phanh." Ngay sau đó, bong bóng bên phải cũng bị Tô Ngộ Khanh lén tới giẫm nát.

“……”

Chỉ còn lại có Lục Minh Lan một người đau khổ giãy dụa, nhưng rất nhanh, vẫn bị ba người đánh bại.

Đội Tô Ngộ Khanh giành được thắng lợi.

"Vẫn là thầy Hạ lợi hại, chúng tôi đã thua" Lục Minh Lan nở nụ cười tự nhiên hào phóng.

Cố Trạm chậc một tiếng, mặc dù không nói gì, nhưng sắc mặt Lục Minh Lan hơi cứng ngắc.

Hạ Tô Nghiễn gật đầu, xoay người nhìn đạo diễn "Đạo diễn, có thể lấy manh mối và đồ ăn chưa?"

"Có thể, các cậu muốn manh mối nào?" Trong tay ba người là ba bài hát khác nhau.

Cố Trạm nhìn về phía Tô Ngộ Khanh và Hạ Tô Nghiễn "Tùy các cậu, đều giống nhau."

Hắn mở thẻ ra, manh mối bên trong là ba ký hiệu.

"... "

"Vậy tôi muốn cái này ." bất kể nhìn như thế nào, cái này cũng coi như đáng tin một chút, ít nhất có chữ.

"Được. "Hai người đều không phản đối.

Lập tức lấy được một phần manh mối chi tiết hơn, còn có bữa sáng đơn giản, sữa bò và bánh mì.

Những người khác nhìn thấy sữa bò và bánh mì, lập tức đói bụng , vừa rồi vậy mà lãng phí thời gian nhìn người khác làm nhiệm vụ.

Ba người tìm một chỗ ngồi, giải quyết bữa sáng.

[Đạo diễn khốn thật, ca ca nhà ta trong tay liền ba cái ký hiệu, mẹ nó!]

[Nhất thời không phân biệt được Cố Trạm và Hạ ảnh đế ai thảm hơn.]

[Tô Ngộ Khanh chơi game cũng rất lợi hại, nhanh tay lẹ mắt!]

[Tôi cũng cảm thấy.]

[+1......]

[Không phải là muốn biểu hiện trước mặt ca ca và Hạ Ảnh Đế chứ? Cũng quá...]

[Khuôn mặt Tô Ngộ Khanh cũng quá đẹp đi.]

[Tôi sắp thành fan rồi.]

[Tỷ muội bình tĩnh.]

Ăn xong bữa sáng, ba người cùng nhau xem manh mối.

"Một đêm không trăng, dấu ngoặc kép."

"..." Tổ làm chương trình chó thật.

"Xem ra còn phải làm nhiệm vụ." Cố Trạm đỡ trán.

"Không cần." Tô Ngộ Khanh lắc đầu, lấy ra manh mối của cô, theo thứ tự là ánh sáng, luồng sáng, năm

"Kết hợp với manh mối này, bài hát trong tay cô, hẳn là đại biểu cho ánh sáng, hoặc là ý của ánh sáng, năm đại biểu cho năm chữ, hoặc là bài hát giấu ở tầng năm." Hạ Tô Nghiễn hiểu ý cô.

"Băng Tâm" Tô Ngộ Khanh mỉm cười.

Một đêm không trăng, đại diện cho bóng tối, đưa ra dấu ngoặc kép, đó có thể là phản nghĩa.

Cố Trạm "..." Hai người các người như vậy làm tôi có vẻ rất ngu xuẩn.

"Lên tầng năm xem thử." Tô Ngộ Khanh đề nghị.

Những người khác đang làm nhiệm vụ, bọn họ đã đi thang máy lên lầu.

Lầu năm là nhà hàng, bày đầy mỹ thực rực rỡ muôn màu, ba người: "......"

Quá đáng!!!!!

"Thật xin lỗi, phải tìm được manh mối tiếp theo, hoặc là ca khúc ẩn giấu, mới có thể thưởng thức đồ ăn nha." người phục vụ phải chịu đựng cuộc tấn công nhan sắc của cả ba người

Chao ôii , ai có thể hiểu được cảm giác cô đối mặt với thần tượng chỉ hận không thể bùng nổ tại chỗ

"Chị, cho em gợi ý đi." Tô Ngộ Khanh chớp mắt, không chút xấu hổ làm nũng đáng yêu

Chết mất thôi!

Chị gái phục vụ che ngực: "......"

Cô khó khăn dời mắt đi chỗ khác "Không có gợi ý gì cả"

Tô Ngộ Khanh......

Hạ Tô Nghiễn đột nhiên có chút muốn cười.

Ba người nhận lệnh bắt đầu tìm kiếm manh mối.

Biệt thự Tô gia, Tô Chanh Tịch tắt phát sóng trực tiếp, sắc mặt âm trầm, Tô Ngộ Khanh khá lắm!

"Tịch Tịch, ai chọc giận con? Nói cho mẹ biết, mẹ trút giận cho con." Âu Du Lam chơi mạt chược trở về thấy sắc mặt Tô Chanh Tịch không tốt, đưa túi xách trong tay cho người giúp việc, vội vàng đến hỏi thăm con gái yêu.

"Còn không phải con gái của mẹ!" Đáy mắt Tô Chanh Tịch chán ghét.

Lời nói của cô khiến sắc mặt Âu Du Lam cứng đờ, nhưng rất nhanh lại khôi phục "Ngộ Khanh không hiểu chuyện, con đừng so đo với nó, tối nay mẹ sẽ bảo nó trở về xin lỗi con"

Để trút giận cho con gái không tiếc lời dỗ dành.

"Thật sao? Nó hiện tại cũng không nghe điện thoại" Tô Chanh Tịch tức chết " Hành động của nó hai ngày nay con không tin mẹ không thấy, nó ở bên ngoài bôi nhọ danh dự Tô gia, còn đắc tội với anh Thần An, nên làm như thế nào trong lòng mẹ hẳn là rõ ràng."

Âu Du Lam cười dịu dàng nhã nhặn lịch sự, không chê vào đâu được "Mẹ đương nhiên biết rõ."

"Con muốn gặp nó vào tối nay"

"Được" Âu Du Lam âu yếm vuốt tóc Tô Chanh Tịch.

Bên kia, Tô Ngộ Khanh còn đang ra sức tìm manh mối.

Cố Trạm một lời khó nói hết "Tôi tìm được rồi."

"Sao lại vẻ mặt này?" Tô Ngộ Khanh nhướng mày, manh mối có chỗ nào không đúng?

"Đoán xem tôi tìm thấy nó ở đâu."

"...... Toilet?"

"...... Tổ làm chương trình chó thật! "Manh mối trong nhà hàng lại giấu ở toilet, khẩu vị thật nặng.

Bị chửi bới ngay trước mặt, đạo diễn Lâm......

PD đang theo dõi cũng giật giật khóe miệng.

Tô Ngộ Khanh chống cằm nhìn Cố Trạm "Nếu là cậu phát hiện, vậy cậu mở ra đi."

Hạ Tô Nghiễn cũng lui về phía sau một bước.

Cố Trạm "..." cũng không cần ghét bỏ rõ ràng như vậy.

"Tôi đã xem qua rồi" Hắn tức giận nói.

"Bài hát được giấu ở tầng năm, trong phòng ăn."

"Vậy là tốt rồi." Tô Ngộ Khanh xoay người cười híp mắt nhìn về phía nhân viên phục vụ vừa rồi " Chị gái nhỏ, bây giờ có thể cho chúng ta ca khúc không?"

Thời gian còn lại của bọn họ không nhiều lắm, ngày mai còn phải công diễn.

"Tổ tiết mục yêu cầu mọi người biểu diễn một tiết mục cho tôi, khiến tôi hài lòng là được" Chị gái điên cuồng nháy mắt.

Ảnh đế đại nhân nhà cô tùy tiện biểu diễn cái gì cũng được dù sao nàng cũng không phiền.