Diệp Tiên Tiên không còn lòng dạ nào để xem bình luận, trước mặt mọi người lại bị đàn ông cắm vào thì thật sự rất ngượng đó.
Hắn cọ quét càng ngày càng tàn nhẫn, biên độ cũng càng lúc càng lớn.
Diệp Tiên Tiên phải cắn chặt răng thì mới không để những thanh âm đáng xấu hổ tràn ra khỏi miệng. Lỗ nhỏ lúc trước đau đớn đã từ từ dịu xuống, mà thay thế vào đó, là cảm giác nóng rực tê ngứa, theo sự nhồi nhét tiến sâu vào trong của dươиɠ ѵậŧ, từng phân từng phân truyền đến mỗi một dây thần kinh.
Hơn nữa nơi dán chặt vào nhau của cô và hắn còn vang lên những tiếng "Òm ọp òm ọp", nước bên trong âʍ ɦộ của Diệp Tiên Tiên theo những cái đưa đẩy của Kỷ Bắc bị ép ra ngoài, cùng với những vệt máu chảy xuống bắp đùi trắng nõn.
Hai chân cô run lên, kiễng thẳng mũi chân.
Sống lưng áp lên vách xe cứng lạnh, cọ xát có chút đau nhói.
Rơi vào đường cùng, Diệp Tiên Tiên chỉ còn cách lựa chọn ôm cổ Kỷ Bắc, "... Kỷ Bắc là một lão lưu manh... Tên khốn kiếp... Đồ lưu manh... Lão sắc lang..."
Giọng nói của thiếu nữ mềm mại, lộ ra hơi thở mong manh triền miên, tuy nói ra những từ có ý bực tức mắng nhiếc nhưng cái loại ngữ điệu mềm như bông này lại giống như một bông hoa nhỏ xơ xác sau khi trải qua mưa to gió lớn. Không có một chút lực uy hϊếp nào, ngược lại còn có một cảm giác nũng nịu, xấu hổ.
Đáy mắt của Kỷ Bắc lóe lên ánh sáng, hắn nâng mông Diệp Tiên Tiên lên, gậy thịt đâm tới chỗ sâu bên trong lỗ nhỏ, dươиɠ ѵậŧ thô to ép căng phần nếp nhăn nơi cửa mình trở nên phẳng mịn.
Hắn cắn lỗ tai cô rồi nói nhỏ, "Lão lưu manh dùng dươиɠ ѵậŧ lớn làm cái âʍ ɦộ nhỏ của cô nhóc lưu manh em, làm cho nhóc lưu manh chảy nước da^ʍ ròng ròng."
Diệp Tiên Tiên ấm ức trong lòng, nhanh tay nắm lấy lỗ tai của hắn.
Kỷ Bắc quay đầu đi, né tránh.
Đột nhiên dươиɠ ѵậŧ thọc một cái tàn nhẫn.
Diệp Tiên Tiên có cảm giác như bị đâm đến tận phổi. Cô phải cắn chặt môi thì mới không thét ra tiếng.
[Anh đây muốn biết người đàn ông kia nói gì mà khiến streamer Tiên Tiên bực bội thành như vậy.]
[Lúc nam nữ làʍ t̠ìиɦ thì còn có thể nói cái gì chứ. Ngu xuẩn...]
Lưu Kiến Minh xem thời gian, cũng sắp đến 11 rưỡi. Đội trưởng Kỷ và cô bé kia nói gì mà lâu như vậy?
Anh đứng dậy phủi phủi mông, nói thúc giục: "Đội trưởng Kỷ ơi, nói xong chưa ạ? Nếu không thì em lên xe chờ nhé! Đảm bảo sẽ không nghe trộm đâu."
Lần đầu tiên Kỷ Bắc cảm thấy thằng nhóc Lưu Kiến Minh này quá phiền, hắn cao giọng nói: "Đừng giục, xong ngay đây."
Rồi hắn hạ hông xuống, tăng tốc lao tới.
Trong cái thúc tới ấy còn mang theo tiếng gió...
"Ưʍ..." Cô cắn chặt môi nhưng vẫn có một tiếng rêи ɾỉ mềm mại gần như không thể nghe thấy tràn ra khỏi môi.
Kỷ Bắc phản ứng nhanh, lấy nụ hôn chặn lại, nuốt tiếng rêи ɾỉ mềm mại của cô vào trong bụng. Đôi mắt của Diệp Tiên Tiên phiếm hơi nước, ngón tay bám trên vai Kỷ Bắc, móng tay cắm vào trong da thịt của hắn.
...
Cô ngước mắt nhìn lên phía trên.
Trong màn hình, sau lưng cô nhóc là cửa xe, cánh tay của cô khoác lên bả vai người đàn ông, hai chân treo lơ lửng bên hông hắn, giày cao gót màu đen cũng lắc lư từng nhịp, làm nổi bật lên mắt cá chân nhỏ nhắn trắng nõn, sức lực toàn thân đều dựa vào người đàn ông chống đỡ. Mà ánh mắt của cô nhóc tan rã, da thịt trắng mịn như sứ phủ một tầng hồng nhạt. Tóc giả màu nâu ngang vai thì tán loạn, vẻ mặt say mê mà quyến rũ, trên gương mặt cô, sự khổ sở cực hạn và niềm vui thích hòa trộn với nhau.
Mê loạn vô cùng!
Diệp Tiên Tiên quay sang hướng khác, nhíu chặt mày lại, môi gần như sắp cắn đến bật máu, không dám phát ra một chút tiếng động nào.
Kɧoáı ©ảʍ chất chồng từng tầng từng tầng cao vυ"t, khi lên tới đỉnh rồi thì ầm ầm sụp xuống.
Cơ thể Diệp Tiên Tiên run run, duỗi thẳng mũi chân.
Khi thiếu nữ run rẩy, lỗ nhỏ sẽ mấp máy mυ"ŧ vào, còn phun ra từng dòng dịch nóng hầm hập, tưới lên qυყ đầυ của hắn, làm Kỷ Bắc dâng lên ý muốn bắn tinh, hắn ôm eo cô, nhanh chóng rút dươиɠ ѵậŧ ra, bắn xuống nền đất dưới chân.
Toàn bộ quá trình làʍ t̠ìиɦ hai người chủ yếu tiến hành trong im lặng. Còn cảm giác thế nào thì chỉ cần nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Kỷ Bắc là sẽ biết.
Hai người đều là lần đầu, có thể cùng cảm thấy thoải mái thì phải kể đến công của cái bộ phận hạng nhất của hai người, cùng với thiên phú hơn người của Kỷ Bắc.
Kỷ Bắc kéo lại cái váy nhăn nhúm của cô, hỏi: "Còn đau không?"
Diệp Tiên Tiên rút khăn giấy ra lau chỗ giữa hai chân dính nhớp, rồi nhét khăn giấy vào trong túi, cô tức giận nói, "Bây giờ hỏi câu này có phải quá muộn rồi không?"
Kỷ Bắc di chân lên chỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên mặt đất, hủy chứng cứ.
Hắn xoa xoa đầu cô, kéo cửa sau xe ra, "Vào ngồi nghỉ một lát đi, tôi sẽ đưa em về nhà."
[Thật tàn nhẫn, hủy diệt đi ngàn ngàn vạn vạn con cháu đời sau.]
[Ha ha ha! Đúng là rất tàn nhẫn.]
[Không tàn nhẫn thì hắn có thể ngủ với streamer Tiên Tiên chắc?]
[Tui tính thời gian, mười lăm phút, có phần ngắn nha!]
[Cạc cạc, đột nhiên tui vô cùng tự hào đối với khả năng kéo dài của mình.]
[Ông đây đã thấy được dươиɠ ѵậŧ của hắn, rất thô rất lớn, cũng chỉ nhỏ hơn của ông đây một chút, ngắn hơn ông đây một đoạn.]
[Lầu trên không sợ cắn phải lưỡi hả.]
[Trên người streamer đều là mùi thứ đó của hắn. Hu hu hu...]
Diệp Tiên Tiên nhìn từng dòng bình luận, cứng họng không biết nói gì. Cô lùi lại một bước, "Tôi muốn vào WC một lát, anh chờ tôi một chút được không?"
Cô ngoan ngoãn làm Kỷ Bắc rất hưởng thụ, "Muốn tôi đi cùng em không?"
Thanh âm dịu dàng xưa nay chưa từng có, như đất trời mùa xuân, làn gió hây hẩy trên cánh đồng, ấm áp nhè nhẹ.
Cô cúi đầu xuống, hai tai đỏ ửng.
"Tôi muốn đi một mình."
Cô gái nhỏ thẹn thùng...
Kỷ Bắc cười nhẹ, gật đầu, để cô đi.
Diệp Tiên Tiên khẽ tạm biệt nhóm làn đạn, sau khi tắt video, cô đi ra khỏi bóng tối của chiếc xe việt dã, vòng qua chỗ bậc thang Lưu Kiến Minh đang ngồi kia, giữ chặt túi xách đi vào đồn công an.
Khi Lưu Kiến Minh quay ra nhìn thì chỉ còn lại một chút bóng dáng mông lung.
Anh vừa định đứng dậy đi tìm Kỷ Bắc thì trông thấy đội trưởng nhà mình ngậm điếu thuốc, một tay cắm túi, đi về phía anh.
Lại gần, Lưu Kiến Minh thoáng nhìn thấy trên môi đội trưởng nhà mình có dính son môi của phụ nữ, anh cười thần bí, "Rốt cuộc anh và cô bé kia có quan hệ gì vậy?"
Kỷ Bắc từ tốn phả một hơi khói, ánh mắt nhìn về phía đồn công an, nói: "Em ấy là vợ tương lai của tôi, cậu nói xem là quan hệ gì."
Lưu Kiến Minh há hốc miệng, giơ ngón tay cái lên, "Cô bé xinh đẹp như vậy, cũng chỉ có đội trưởng anh mới giữ được."
Giữ được sao?
Kỷ Bắc nhớ tới sự tuyệt tình khi cô đuổi hắn đi ngày đó, ngón tay đang kẹp điếu thuốc hơi cứng lại, điếu thuốc lá bị bóp bẹp lại. Hắn cau mày, hút một hơi.
Tối nay có gió, làn khói bị thổi tan thành từng mảnh nhỏ, tiêu tán ở trong bóng đêm.
"Chị dâu vào đó làm gì vậy?"
"WC."
Ba phút, năm phút, mười phút...
Thỉnh thoảng sẽ có người ra vào đồn công an, nhưng từ đầu đến cuối người mà Kỷ Bắc đợi lại không hề xuất hiện.
Kỷ Bắc đã hút được hai điếu thuốc.
Hắn nhíu chặt mày.
Lưu Kiến Minh đùa giỡn nói: "Không phải là em ấy rớt trong WC rồi chứ?"
Kỷ Bắc đứng lên, "Tôi vào xem thử."
Đi vào trong hỏi mấy người công an vị trí của WC, Kỷ Bắc đi tới tìm. Đứng bên ngoài WC nữ gọi hai tiếng nhưng không thấy ai trả lời, hắn mở cửa trực tiếp đi vào.
Bên trong không có một bóng người!
Điện thoại đổ chuông, là một cái tin nhắn: Lão lưu manh, đừng tới tìm tôi nữa, nếu không anh là chó con.
Đã nói mà, vừa rồi sao cô lại ngoan ngoãn quá mức như thế. Hóa ra, là vì muốn trốn khỏi hắn.
Kỷ Bắc nắm chặt điện thoại, sắc mặt tối tăm đến cực điểm.
Hắn đá chân vào cửa WC, "Con mẹ nó."
"Diệp Tiên Tiên, em giỏi lắm."
Lưu Kiến Minh ở bên ngoài chờ trông thấy đội trưởng nhà mình từ bên trong đi ra với vẻ mặt âm trầm, anh hỏi: "Sao lại chỉ có mình anh vậy, chị dâu đâu?"
Kỷ Bắc bình tĩnh nói, "Rớt trong WC."
Lưu Kiến Minh rất muốn hỏi cho rõ nhưng liếc nhìn trộm sắc mặt của hắn thì lại không có can đảm.
Kỷ Bắc liếc anh, "Không phải cậu giục tôi à? Nhanh lên."
...
Từ trong con hẻm nhỏ u ám, một cô gái dáng vẻ mảnh mai bước ra.
Trong miệng lẩm bẩm:
"Đồ lưu manh, lão lưu manh, bản lĩnh trêu hoa ghẹo nguyệt cũng giỏi lắm, dựa vào cái gì mà thích sờ thì sờ, muốn làm thì làm tôi chứ."
"Không phải anh rất lợi hại à? Hừ! Chẳng phải cũng để tôi chuồn mất à."
"Cũng may sơn nhân tự có diệu kế."
Đắc ý nói xong, cô cười rộ lên.
Cô gái chính là Diệp Tiên Tiên trốn từ cửa sau của đồn công an, đồn công an khu Triêu Dương này khi còn học cấp hai cô đã cùng mẹ tới đây một lần, lúc đó cô rất nghịch ngợm, lén chuồn đi chơi từ cửa sau. Vừa rồi dưới tình thế cấp bách cô bỗng nhớ lại việc này.
Diệp Tiên Tiên muốn vỗ tay vì sự thông minh của mình.
Chỉ là lần đầu tiên của cô cuối cùng lại để Kỷ Bắc kia chiếm được lợi.