Q2 - Chương 26

Tất cả mọi thứ trong buổi tiệc đều bị lật tung hoặc nổ tung, cho dù là Alice hay Cifer đều được mọi người bợ đỡ, bởi vậy làm việc chẳng hề kiêng dè ai.

Trước sự khıêυ khí©h của Alice, Cifer tức muốn phát khùng, hồi trước đã nhịn rồi mà vẫn không nhịn được, giờ kệ ai khuyên bảo, kệ Alice xinh đẹp.

Hai người đánh từ bên phải, chớp mắt cái đã sang bên trái, đến nơi nào đồ đạc cũng bị hủy sạch, đến huyết tộc cũng gặp vạ, không phải bị đánh ngu người thì cũng bị quăng vào trong đống đổ nát.

Váy đẹp, vest bó, tóc tai dính toàn đồ nhơm nhớp, hình tượng bị phá hủy hoàn toàn, không khỏi rít lên.

Tâm trạng xem kịch vui ban nãy đã không còn, ma cà rồng thấy hai người đánh đến nơi là lập tức chui sang một bên, chỉ lo gặp họa.

Chỉ có chủ nhân của bữa tiệc này, Will, đen đủi nhất, bắt buộc phải ngăn chuyện này lại, thế là cứ chạy theo sau hai người.

Vừa chạy vừa dang tay ra cản: “Alice, Alice yêu quý của ta ơi, nàng bình tĩnh chút đi, có chuyện gì thì từ từ nói, coi như nể mặt ta.”

Lúc hai người đánh đến nơi, chẳng biết là ai đạp một cái, cái bàn ăn văng thẳng đến, đập vào người Will, Will bắn ra sau.

Thật lâu sau, hắn mới cảm thấy mình “sống” lại, bò dậy, lại đuổi theo.

Nước mắt nước mũi tèm lem: “Cifer, Cifer, xin ngươi đừng đánh nữa, còn đánh nữa là các tộc lão không trách ngươi nhưng sẽ diệt ta đó.”

Cifer miễn cưỡng rút tay ra xách cổ áo Will, tức giận nói: “Đừng có cản đường ta!”

Thế là, cả Will cũng bay ra ngoài luôn.

Vì khoảnh khắc phân tâm đó mà Cifer bị Alice thụi một đấm vào bụng.

Will ngã vật ra đất suy sụp hoàn toàn, sau đó hắn trông thấy chỗ hành lang nhô ra trên tầng hai như lỏng ra, miệng há to.

“Rầm——”

Hành lang đổ xuống, toàn bộ ma cà rồng trong buổi tiệc lập tức giải tán, chỉ còn Will nằm trên đất tuyệt vọng, cuối cùng được quản gia tận tình với công việc xách ra ngoài.

Ra đến bên ngoài, các huyết tộc ngẩng đầu lên nhìn.

Hai người Cifer và Alice đã lên đến nóc nhà, vẫn đang tiếp tục đánh nhau…

Lúc này cho dù có đồng tình với Cifer hay không, tất cả huyết tộc đều đang nghĩ, tuyệt đối không được trêu vào người quá nghiêm túc, ví dụ như… Alice.

Chỉ vì vụиɠ ŧяộʍ với người khác bị tóm, cuối cùng bị báo thù đủ kiểu, thế thì thê thảm quá, dù gì thì quá nửa huyết tộc đều lăng nhăng.

Hai người đang đánh đến khó phân thắng bại, một bóng đen ôm một cô gái nhỏ bé bước ra khỏi phòng ngủ của Cifer.

Như phát hiện ra, Cifer lộ vẻ ngạc nhiên, trước sự tấn công như mưa bão của Alice, hắn trầm giọng nói: “Alice, giờ ta không rảnh chơi với ngươi.”

Bên kia cười khẽ một tiếng, chẳng hề có ý định dừng tay.

Cifer nói tiếp: “Ngươi muốn trả thù ta thì cũng trả thù rồi, ngươi muốn giẫm lên mặt ta cũng giẫm rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa?”

“Chẳng gì hết.” Giang Lăng đáp hời hợt.

“Thế thì đừng đánh nữa.” Tiếng nói vừa dứt, Cifer định lùi lại, cứ vậy mà ngừng đánh, nhưng lại bị Giang Lăng ngăn cản, lần này, hắn thực sự nổi trận lôi đình.

Nhưng, Anral bên kia đã thoát khỏi sự kiểm soát của hắn.

Nếu hắn vẫn không thể thoát khỏi Alice, việc này sẽ không giải quyết nổi nữa.

Nghĩ đến đây, Cifer nén lửa giận trong lòng, cố gắng ôn hòa: “Alice, ta biết ngươi kiêu ngạo, nhưng trong chuyện này kẻ chịu thiệt luôn là ta.”

Cifer nghiến răng chịu thua: “Ngươi từ hôn trước, ngươi cướp hết tất cả tình nhân của ta, thậm chí đến trưởng bối nhà ta cũng mắng ta một trận, ngươi thắng rồi, ta thua rồi vẫn chưa được à?”

“Chịu thua?” Giang Lăng không buông tha, “Không được.”

“Ngươi không nói lý lẽ.”

“Ta không nói lý lẽ, ta nhận đấy.” Giang Lăng nhìn hắn như nhìn kẻ tâm thần.

“Ngươi quấn lấy ta mãi làm gì? Không phải ngươi thích tay sứ giả dị tộc kia à?” Cifer oán hận, “Ngươi có thời gian sao không lên giường với y đi, cứ quấn lấy ta vui lắm à?”

Có thời gian sao không lên giường…

Câu này rất có lý…

Giang Lăng giảm lực, bị Cifer đá bay, va thẳng vào nóc nhà rồi ngã xuống.

Như vậy có thể nhìn ra Cifer hận cậu đến mức nào.

Quần áo của Giang Lăng thủng mấy lỗ, mái tóc dài xoăn màu đen bám đầy bụi, cơ thể này rất tốt, bị đá một phát như thế mà còn chẳng đau bằng một phần mười lúc huyết chú phát tác.

Khi cậu phủi hết bụi trên người rồi ra khỏi cổng, đã trông thấy Cifer nhảy từ trên nóc nhà xuống đất, lao về một phía nào đó.

“Cản lại hộ ta.”

Irene vuốt tóc, gửi một nụ hôn gió về phía Giang Lăng rồi ngay lập tức, dây leo bay tung lên, quấn về phía chân Cifer.

Cifer đã trải qua nhiều lần thánh chiến, tất nhiên không phải người các tiểu thư quý tộc quen sống trong nhung lụa này có thể sánh được, hắn dễ dàng né đi, bước chân không hề chậm lại.

Đúng lúc này, một cơn gió thốc vào mặt, liên hợp với dây leo vừa rồi khiến Cifer không thể không dừng lại, lúc này, Alice đã theo đến nơi.

Đạp trả lại một phát.

Bị đạp ngã xuống đất, Cifer đầy bụi bặm chống tay đẩy người dậy, gọi một tiếng cực kỳ phức tạp: “Lucy!”

Cơn gió cuối cùng chính là tác phẩm của Lucy.

Cifer một lần nữa bị hố, một lần nữa hiểu một cách rõ ràng, đám tình nhân của hắn hận hắn đến mức nào.

Lucy chải kiểu đầu công chúa cũng ngẩn ra, cuống quýt xua tay, lè lưỡi với Cifer, vô cùng đáng yêu.

“Anh Cifer, Lucy không cố ý đâu, chỉ là, chỉ là… làm theo bản năng thôi.”

Cifer… Cifer còn nói gì được nữa, chỉ có thể nghiến răng nuốt xuống.

Đối mặt với sự truy đuổi đến cùng của Alice, Cifer chỉ có thể cắn răng tiếp tục, đúng lúc này, hắn nghe thấy tiếng nho nhỏ như con mèo con, nghẹn ngào đầy đau khổ.

Đó là tiếng của Anral…

Giang Lăng ngạc nhiên, Cifer lộ vẻ mừng rỡ.

Huyết tộc cực kỳ nhạy cảm, gần như ngay lập tức phát hiện ra nguồn gốc của âm thanh.

Cifer mặc kệ mối nguy có thể bị thương, lao về phía đó.

Gốc cây cao lớn bị ăn mòn, người định lén lút trốn đi không thể không lao ra, lộ mình trước ánh mắt của đám ma cà rồng.

Đó là một người mặc đồ tùy tùng, trong lòng ôm một người bé nhỏ mảnh dẻ, người đó đang giãy giụa trong lòng hắn, có vẻ vô cùng đau đớn.

Ranzon dùng tay bịt miệng Anral, nhưng Anral trong vô thức đã vùng ra khỏi tay hắn vì quá đau đớn, nên mới phát ra âm thanh kia.

Giang Lăng không khỏi cau mày, sau đó cậu nghe thấy tiếng hệ thống.

Hệ thống kinh ngạc: “Hơi thở của nữ chính thay đổi rồi…”

Từ hơi thở của con người đã trở thành hơi thở của huyết tộc.

Hơi thở thuộc về con người trên người cô dần yếu đi, huyết tộc lần đầu tiên nhìn thấy cô sẽ không nghĩ cô là người, chỉ nghĩ rằng, cô đã uống nhiều máu người quá rồi mà thôi.

Cifer nheo mắt, nhận ra người đó: “Là ngươi.”

Trong ký ức của hắn, trên người Anral từng dính hơi thở của người đàn ông khác.

Hắn tức giận hỏi Anral: “Vết trên cổ nàng là sao?”

Anral lộ vẻ ngượng ngùng, cô ấp úng đáp: “Ranzon về rồi, anh ấy là chồng chưa cưới của tôi.”

Trên mặt là vẻ vui mừng hạnh phúc.

Ánh mắt Cifer trở nên nguy hiểm, hắn nói tiếp: “Ngươi là… Ranzon?”

Ranzon ôm Anral chặt hơn, ánh mắt nhìn Cifer tràn ngập tức giận và thù hận.

Giang Lăng thầm thở dài, nghĩ bụng, mẹ nó chứ máu chó thế.

Đang lúc gay cấn thì khói nồng bốc lên, đằng chân trời nhuộm ráng đỏ tươi.

Ánh mắt của ma cà rồng bị thu hút, đến khi nhìn rõ là nơi nào bị cháy, mặt lộ vẻ khó tin.

“Sao thế kia, không phải nguyên lão ở bên đó à?”

“Hình như ta ngửi thấy mùi máu… máu đồng tộc?”

Tối nay không trăng, hoa tường vi lại nở một cách diễm lệ khác thường, như đã uống no máu, trở thành yêu tinh trong đêm.

Tòa thành cổ ở giữa lãnh địa huyết tộc dậy lên thứ màu diễm lệ đến cực điểm. Lửa cháy hừng hực, từ nhỏ thành lớn, ngọn lửa liếʍ lên tòa nhà, thiêu cháy vách tường thành màu đen, cuối cùng bao trùm lên toàn bộ tòa lâu đài.

Đại sảnh từng họp đủ mười hai trưởng lão, giờ được ánh lửa chiếu sáng rực lên, xua tan đi bóng tối nặng nề hôm ấy.

Mai Sơ Viễn đứng giữa đại sảnh, dưới chân là thi thể ngang dọc, máu đỏ thấm ướt đế giày, chầm chậm chảy dọc theo hoa văn trên sàn nhà, xuôi ra cửa lớn.

Tuy ma cà rồng khó gϊếŧ nhưng sau khi chết cũng chẳng có gì khác con người, cũng một cái xác, một vũng máu.

Mai Sơ Viễn ngẩng đầu, ngọn lửa liếʍ lên cửa sổ, sắc màu diễm lệ bên ngoài tiến vào bên trong, tiếng nổ bùm bụp vọng đến.

Bên này đã giải quyết xong, y bèn cất bước bỏ đi.

Khi bước ra cửa phòng họp, chỉ nghe thấy tiếng nổ ầm ầm như bên trong có thứ gì đó bị ngọn lửa thiêu sụp.

Ở giữa tòa lâu đải là một quảng trường lớn, trên quảng trường là từng khóm tường vi đang nở rộ, tường vi ôm lấy một tòa suối phun đồ sộ tráng lệ.

Giữa làn nước phun ra bốn phía là một bức tượng, ác ma điển trai tóc đen đang sải cánh chim, tay giơ trường kiếm, nước nhỏ xuống từ thanh trường kiếm.

Mai Sơ Viễn đứng dưới suối phun, thỉnh thoảng có giọt nước bắn lên, thấm ướt tay áo và mái tóc dài mượt mà thả trước ngực. Xung quanh là ánh lửa diễm lệ vô cùng, thiêu đốt tường vi xung quanh, lan về phía suối phun từng tấc một.

Trong bóng tối, thợ săn ma cà rồng mặc áo choàng đen lao ra.

Họ có cả nam lẫn nữ, đều mặc quần áo vừa người bên dưới áo choàng, rất thích hợp để chiến đấu.

Người dẫn đầu kéo mũ xuống, để lộ mái tóc vàng óng.

Chiến đấu với huyết tộc thời gian dài, năm giác quan của họ rất nhạy, gần như ngay lập tức phát hiện ra mùi máu huyết tộc trong không khí, ánh mắt không khỏi rơi xuống trường kiếm của Mai Sơ Viễn.

Trường kiếm thêm vài phần diễm lệ dưới ánh lửa, máu đỏ tươi chảy dọc theo thân kiếm, nhỏ từ mũi kiếm xuống thành một vũng trên đất.

Nhưng, khuôn mặt thiếu niên vẫn ôn hòa như trước. Mắt mày dài mảnh, mang nét dịu dàng và ý cười nhè nhẹ.

“Sứ giả.” Thủ lĩnh thợ săn ma cà rồng gật đầu với y, không quá thân cận cũng không quá xa cách.

Mai Sơ Viễn lại nghiêng đầu, tóc mái nhỏ vụn phủ trên trán, y nở nụ cười mềm mại: “Theo đúng giao hẹn, ta đã giải quyết nguyên lão, và quá nửa số thành viên của đoàn mười hai trưởng lão.”

“Đa tạ.” Thủ lĩnh đặt tay lên ngực, hơi khom mình, “Chúng tôi đã đặt kết giới quanh đây, tưới nước thánh rồi.”

Mai Sơ Viễn cong mắt.

Thủ lĩnh lại nói: “Sứ giả, tôi vẫn muốn hỏi một câu.”

“Mời nói.”

“Vì sao lại lựa chọn chúng tôi, mà không phải huyết tộc?” Thủ lĩnh là một chiến sĩ, ánh mắt sắc sảo kiên định, lúc này lại lộ nét nghi hoặc, “Như tôi được biết, điều kiện do huyết tộc đưa ra vô cùng tốt, có thứ thậm chí cả giáo hoàng bệ hạ cũng không thể cho nổi.”

Mai Sơ Viễn chớp mắt, dường như không ngờ được hắn lại hỏi chuyện này vào lúc này.

Y mím môi, giọng dịu dàng: “Vì ta là con người.”

Y khẽ gật đầu với thợ săn rồi đi ra ngoài, giọng vẫn bình thản nhẹ nhàng: “Nhiệm vụ lần này của ta là tru diệt huyết tộc.”

Hai bên dần xa.

Một bên nhấc thanh đồ đao về phía huyết tộc.

Một bên vì cứu vớt những con người bình thường chịu tổn thương từ huyết tộc.

Thủ lĩnh đội mũ lên, che đi hơi thở của con người.

Phía sau có người lẩm bẩm: “Đúng là đáng sợ, y thực sự có thể coi là con người à?”

Cô gái duy nhất dẩu môi: “Còn ác ma hơn cả ác ma.”