Lạc Yên rời khỏi nhà lúc 6h30 sáng, vốn dĩ cha mẹ Lạc đều muốn mang cô đi nhưng bởi vì Lạc Yên kiên quyết không chịu, với lại còn có Lạc Thành đi cùng nên họ mới từ bỏ.
Tuy vậy nhưng trước khi ra khỏi cửa, họ đều dặn dò Lạc Thành một lượt từ trên xuống dưới xong mới chịu thả người.
Điểm thi hôm nay là trường Nhất Trung, cách nhà họ Lạc gần 2km, hai anh em cô đi khoảng mười phút là đã đến nơi rồi.
Lạc Thành mua cho em gái một chai nước khoáng, sau đó nhắc nhở cô không cần qua căng thẳng rồi mới để Lạc Yên vào trường thi.
Thời gian thi còn hơn hai mươi phút, ngày đầu tiên sẽ thi Toán Học với Anh Văn nên Lạc Yên không quá căng thẳng, cô theo sơ đồ phân bố đi đến phòng thi, lại nhìn qua số báo danh một lượt, chờ xác nhận mọi thứ đều ổn mới an tâm.
Lạc Yên không quen ai ở phòng này nên cũng không bắt chuyện với họ, cô an tĩnh ngồi xuống một bàn học gần cửa ra vào, chờ đợi giáo viên coi thi lên phòng.
"Cậu đã ôn gì chưa? Phòng mình có ai giỏi toán không vậy?"
"Chưa có ôn nữa, hình như phòng mình có người tên An Mặc là đội tuyển toán năm lớp chín."
"Hazzz, cầu mong môn Anh không liệt, cầu mong môn Anh không liệt, cầu mong môn Anh không liệt."
Một loạt lời nói của thí sinh trong phòng truyền vào tai Lạc Yên, cô mang theo gương mặt không quan tâm đến ai tiếp tục chờ đợi.
Đợi một khoảng thời gian, cuối cùng giáo viên coi thi cũng cầm tập giấy đi vào phòng.
Ông sắp xếp lại thưa tự chỗ ngồi lần lượt theo số báo danh, nhờ học viên đầu bàn đi phân phát giấy nháp, sau đó tự mình đi phát môn thi đầu tiên trong kỳ thi vượt cấp này cho học viên.
Lạc Yên nhận tờ đề từ tay giáo viên, cũng không vội vội vàng vàng đặt bút như mọi người mà xem lướt qua toàn bộ câu hỏi rồi mới bắt đầu ghi thông tin lên giấy thi.
Kiến thức Toán không giống Văn mà nó gần như xuyên suốt toàn bộ chương trình học cho nên Lạc Yên vẫn nhớ được công thức cấp hai.
Nét chữ ngay ngắn, sạch sẽ nhanh chóng chiếm lấy toàn bộ tờ giấy thi ban đầu, dường như chỉ cần nhìn qua câu hỏi một cái là Lạc Yên có thể viết ra câu trả lời một cách hoàn hảo.
Tốc độ di chuyển bút cứ như vậy không dừng lại chút nào, ngay cả câu hỏi cuối cùng cũng được hoàn thành một cách hoàn hảo.
Từ đầu đến cuối Lạc Yên đều không đυ.ng đến tờ giấy nháp bên cạnh mà làm ngay trên giấy thi, đợi đến khi cô dừng bút lại, thời gian mới chỉ trôi qua hơn phân nửa.
Giám thị nhìn thấy Lạc Yên ngẩng đầu, thu dọn giấy bút trên bàn liền không khỏi bất ngờ.
Ban nãy ông đã chú ý đến cô bé này, so với đám thí sinh khác luôn liếc ngang liếc dọc trao đổi bài thì cô an tĩnh hơn nhiều.
Cả một khoảng thời gian dài đều thấy cô bé này chú tâm vào đề thi, ngón tay cầm bút lướt trên giấy như "nước chảy mây trôi", quả thật muốn người ta không ấn tượng cũng khó.
Giáo viên coi thi rời khỏi ghế ngồi, hai tay đặt sau lưng đi lượn một vòng quanh phòng. Thấy giám thị đi xuống, một đám học viên sợ hãi ngồi thẳng lưng, ánh mắt một cái cũng không dám liếc.
Lão Ôn đi một vòng quanh phòng thi, sau đó dừng lại ở bàn học Lạc Yên, nhùn chữ viết ngay ngắn, sạch sẽ của cô, đáy mắt ông không khỏi có chút tán thưởng.
Dù sao bất cứ giáo viên nào cũng đều yêu thích học viên chữ đẹp, mà ông càng không ngoại lệ.
"Em không kiểm tra lại bài à?"
"Em đã kiểm tra rồi ạ." Lạc Yên nhẹ nhàng đáp lại lời giám thị, sau mỗi bài toán cô đều sẽ soát lại một lần để chắc chắn không có bất cứ sai lầm nào.
Nói thật, đề thi chính thức còn dễ hơn so với suy nghĩ của cô một chút.
Lão Ôn không nói gì nữa, ông chỉ gật đầu nhẹ rồi tiếp tục giám thị học viên trong phòng thi.
Thời gian trôi qua thật mau, chẳng mấy chốc hôm thi vượt cấp đầu tiên đã kết thúc.
Lạc Yên cầm theo đề Toán và tiếng Anh nhanh chóng rời trường, mặc kệ người khác ở phía sau đang hỏi thăm đáp án của nhau.
Bên ngoài trường thi, Lạc Thành đã đứng ngoài cửa chờ đợi từ sớm, vừa nhìn thấy bóng dáng em gái nhỏ liền vẫy tay ra hiệu.
Anh đưa chai nước đang cầm cho Lạc Yên, quạt giấy trên tay không ngừng vẫy vẫy để làm giảm nhiệt độ xung quanh người cô.
"Em đã làm hết sức chưa? Đề thi năm nay dễ không? Sao không ở lại check đáp án với bạn?" Hàng loạt câu hỏi không ngừng vang lên, thoải nhìn Lạc Thành còn nóng lòng hơn cô nữa.
Đối với sự quan tâm "nồng nhiệt" từ anh trai, Lạc Yên một chút cũng không khó chịu, thậm chí còn hơi cong môi nói:
"Nếu không sai sót thì có lẽ sẽ được điểm tuyệt đối."
Lạc Thành:...?