Chương 28: Bệnh

"Không!"

Môi mọng lập tức bị hắn nuốt lấy lần nữa, ra sức cắи ʍút̼, tận tình rút lấy mật ngọt trong khoang miệng thơm tho. Xiêm y mỏng manh bị hắn thô bạo xé toạc lộ cả nửa thân trên tuyệt mỹ, mê động lòng người.

Minh Hiên Nhiên cẩn thận đánh giá, da dẻ của nữ nhân này sau một tháng đã có sự thay đổi, mềm mại hơn trước, màu bánh mật cũng ngã sang màu hơi ngâm, làm hắn thấy cực kỳ ưng bụng.

- Nàng biết bảo vệ thân thể cũng thật tốt.

Hắn nhếch môi cười tà tứ, Manh Tử Ngọc bị hắn không chế chống đối trong vô lực, hai tay đều bị hắn giữ lấy đau đớn, hắn còn dùng thân tráng kiện phủ lên, làm cô không thể nhúc nhích hạ thân, chỉ biết điền cuồng phe phẩy đầu kêu khóc náo loạn.

"Không! Buông ra! Ta không muốn!"

"Trẫm là vua, nàng không muốn cũng phải muốn!"

"Ta thà...ưʍ..."

Thanh âm lập tức bị chặn đứt, hắn phủ lên môi mọng lần thứ 3, chưa bao giờ hắn hôn người nhiều đến vậy, đây là lần đầu cũng mang đến cảm giác rất lạ, nếm mùi vị rõ ràng quá quen thuộc nhưng lại khiến hắn mê muội, trong một khắc muốn lưu giữ mãi hương vị ngọt ngào này.

Đôi môi dơ bẩn duy chuyển xuống khuôn ngực phập phồng, ra sức cắи ʍút̼, trêu ghẹo hai nụ anh đào e lệ. Bên tai quanh quẩn tiếng khóc đáng thương, nghe lại càng kí©h thí©ɧ.

Hương thơm kiều mềm thuần thục của nữ tử rất mê người, làm hắn không thể rời, môi không miệng đắng chỉ muốn điên cuồng cắи ʍút̼ để thỏa mãn.

Hắn bắt đầu trầm mê, bàn tay dần nớ lỏng di chuyển qua khuôn ngực no đủ, Manh Tử Ngọc được tự do bắt ngay thời cơ, dùng hết sức bình sinh đẩy hắn ra, nhanh như chớp rút ngay cây trâm giữ mão rồng của hắn kề vào cổ.

"Tử Ngọc, nàng làm gì vậy?"

Mão rồng rơi xuống giường, mái tóc sương lê xõa xuống, nhưng hắn không quan tâm, mọi sự tập trung đều nhìn vào bàn tay đang cầm trâm nhọn đâm vào da thịt.

"Người đừng lại đây! Người lại gần thần sẽ lập tức tự sát!"

Manh Tử Ngọc gấp gáp kéo lại xiêm y, thắt lưng đã bị hắn vứt xuống đất, bắt buộc cô phải dùng tay giữ lấy đồ không lộ thân thể. Cô dí mạnh mũi nhọn làm cho da thịt lún sâu, ửng đỏ cả lên, dùng sức thêm nữa sẽ thật sự kết liễu mạng sống, hăm dọa đối phương.

"Hoàng thượng, người đừng ép thần, người còn tiến tới thần sẽ chết ngay trước mặt người!"

"Manh Tử Ngọc, nàng dám uy hϊếp trẫm?"

Long nhan nổi giận, đôi mắt sâu thâm vương đầy tơ mắt đỏ, hắn đáu lưỡi trong khoang miệng, bộ dạng như quỷ vương địa ngục, làm cho Manh Tử Ngọc căng thẳng dí sát cây trâm.

"Người đừng đến đây!

Ta sẽ chết trước mặt người đấy!"

Không phải đơn giản hăm dọa, Manh Tử Ngọc sợ hắn làm nhục thật sự tự mình làm bản thân bị thương, ấn mũi nhọn làm da thịt rỉ máu.

"Nàng!"

Nam nhân trước mặt lập tức có phản ứng, nhỏm người muốn cướp cây trâm, nhưng hắn căn bản không làm được điều đó. Đối phương cảnh giác rất cao độ, hắn cũng có vài phần lo người sẽ thật sự tự sát nên đành buông xuôi ý định.

"Tử Ngọc, bỏ cây trâm xuống!

Tại sao nàng dám chống đối ta chứ?

Hắn nhìn nữ nhân gắt gao tóm chặt cổ áo, sợ sệt tránh né hắn ở một góc giường mà muốn điên tiết lên. Hắn nuôi người khôn lớn, dạy võ công, huấn luyện thành một nữ tướng giỏi giang, bỏ nhiều công sức như vậy cốt là để phục vụ hắn, là người của hắn phải ngoan ngoãn nhất nhất nghe lời hắn, chứ không phải là nhiều lần cự tuyệt hắn.

"Tử Ngọc, bỏ trâm xuống! Nàng đừng có bức trẫm phải mạnh tay với nàng!"

Manh Tử Ngọc không chịu được sự lăng nhục của hắn, bắt đầu rơi nước mắt của chính bản thân, là nước mắt uất ức và kinh tởm, mặc cho hắn có là vua cô cũng nhất quyết không để hắn được lợi.

"Hoàng thượng, xin người thứ tội thần không thể làm nữ nhân của người!

Xin người đừng bức ép thần!"

Mũi nhọn đâm vào cổ, dòng máu đỏ tươi chảy xuống xiêm y trắng mỏng manh, Manh Tử Ngọc nhăn mặt đau đớn, da thịt đã lún sâu một lỗ, thiếu điều dùng sức nữa sẽ cắm thẳng cây trâm vào cổ.

Máu nóng dồn lên đến não đột ngột lắng xuống, Minh Hiên Nhiên có tức giận đến mấy cũng không muốn người chết theo cách này, miễn cưỡng hắn phải chịu thỏa thuận.

"Người đâu! Đưa Manh tướng quân về Hà Ngọc cung nhanh!"

Giọng hắn vừa vang lên, người bên ngoài lập tức đi vào không dám ngẩng cao đầu.

"Hoàng thượng!"

"Đưa Manh tướng quân về Hà Ngọc cung."

Hắn phẩy nhẹ ngón tay hời hợt, xoay người không muốn nhìn. Manh Tử Ngọc nhanh chóng buông bỏ cây trâm, gấp gáp rời khỏi long sàn, cả một câu nói cũng chẳng có, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.

Người vừa đi Minh Hiên Nhiên liền quay đầu nhìn theo bóng lưng, người chẳng đợi ai dẫn đường chạy bằng cả tính mạng, chạy làm sao để thoát khỏi nơi này.

- Manh Tử Ngọc, nàng ghét ta đến mức đó sao?

Một vị vua chưa bao giờ chịu nhường nhịn ai, ngoài Âm Nguyệt Tuyết là ngoại lệ thì bây giờ hắn đã có thêm một hình bóng khác trong đầu.

- Tử Ngọc, nàng đừng hòng thoát khỏi ta, nhất định ta sẽ khiến nàng ngoan ngoãn phục tùng ta như trước đây.

.....

Mấy ngày sau, Manh Tử Ngọc không lên triều, chỉ gửi lời thông báo bản thân bị bệnh nặng, Minh Hiên Nhiên cũng không hỏi, cũng chẳng đến thăm, vụ án xảy ra trong cung hắn cũng gác lại không cho Cẩm Y vệ điều tra.

Từ Dạ Tuân hay tin Manh Tử Ngọc bệnh lại không đủ cam đảm đến thăm, nhờ huynh đệ dưới trướng đến thay mặt xem xét tình hình. Manh Tử Ngọc quá rõ tình cảm của Từ Dạ Tuân đối với thân chủ, yêu lại giấu giếm, làm cho cô phải ngấm ngầm lên kế hoạch khiến người công khai tình cảm.

Vì bệnh, mọi việc Manh Tử Ngọc đều tạm thời gác lại, thoát đại nạn cô phải bảo dưỡng thân thể, còn phải nghĩ con đường sau này đối phó với Minh Hiên Nhiên, vì lo sợ hắn vẫn chưa chịu từ bỏ.

Đến đêm ngày thứ 5, đế vương đi thăm Âm Nguyệt Tuyết lại lơ đãng tới tận Hà Ngọc cung, bước chân của hắn ngay lập tức khựng lại.

Hắn ngước nhìn cổng biệt viện đã đóng, đèn cũng đã tắt, yên ắng chẳng khác gì miễu hoang. Hắn càng nhìn càng không hiểu sao lúc này lại nhớ đến nữ nhân bên trong, bước chân theo suy nghĩ muốn vào đó.

Liêm Tĩnh quan sát sắc mặt hiểu ý quân vương, chủ động bước trước mở cửa, bên trong đã tắt gần hết đèn, dương như chuẩn bị đi ngủ. Ở đây lại chỉ có vài người, Minh Hiên Nhiên có bước vào họ quỳ xuống hành lễ hắn cũng không thấy.

Chỉ duy nhất người lọt vào mắt hắn là cung nữ Ninh Hà lúc nào cũng đứng ngoài cửa chờ hầu.

Ninh Hà nhìn thấy thánh giá liền quỳ phục, còn chưa mở miệng hắn đã ám hiệu cho im lặng.