Bình thường Mộc Ngư kiếm chuyện với Ly Ca đều là chọn lúc không có Thường Lạc và Tuyết nữ vương mà gây sự, nhưng hôm nay nàng sinh khí thật sự, hùng hùng hổ hổ kéo Ly Ca ra bếp. Ly Ca ngơ ngác được Mộc Ngư kéo, nhìn mặt nàng ấy đỏ au như sắp phát sốt cũng không biết có chuyện gì xảy ra.
"Mộc Ngư, em nói chị có chuyện gì xảy ra được không?"
Mộc Ngư im lặng không nói, dùng sức lực của người học võ mà kéo Ly Ca từ chỗ đang đứng ra tới tận bếp. Mọi người trong nhà nghe động bèn chạy ra bếp xem, ngay cả Thường Lạc đang rảnh rỗi xem truyện cũng phải ngưng lại để chạy ra xem trong nhà có chuyện gì.
Vì là sức của người học võ cho nên khi nắm cổ tay của Ly Ca kéo đi, Ly Ca thấy cổ tay mình đau như sắp gãy. Đi được một đoạn nhịn không được mà hô nhỏ: "Mộc Ngư, em kéo chị đau lắm."
"Mộc Ngư! Nàng làm gì đó?" Thường Lạc vội vã kéo tay Mộc Ngư ra khỏi tay Ly Ca, một phần sợ mình mạnh tay làm Mộc Ngư đau, một phần lại sợ mình dùng nội công sẽ khiến tay Ly Ca đau. Hai bên hai thái cực không biết phải làm thế nào mới phải.
Ly Ca nhỏ giọng bảo: "Dì không sao, Mộc Ngư muốn dắt dì đi một chút thôi."
"Được rồi! Cô nói đi, tổ yến trong nồi của tôi là ai lấy?"
Mộc Ngư tức tối chỉ vào nồi chưng tổ yến của mình, buổi trưa vừa mới chưng một chén tổ yến để dành chiều ăn quay đi quay lại đã mất. Mất Mộc Ngư không tức giận, mất do Ly Ca lấy nàng mới tức giận. Tây Nặc nói với nàng là thấy Ly Ca lấy chén tổ yến trong nồi ra đi vào phòng, tính Tây Nặc trước giờ không nói dối, Mộc Ngư liền nộ khí xung thiên, mặt mày đỏ au đi kiếm Ly Ca tính sổ.
"Là chị lấy…"
Không khí trong nhà bỗng nhiên trùng xuống cực điểm, Tuyết nữ vương mặt mày như mùa đông đang kéo tới, lắng nghe hai bên bắt đầu chất vấn hỏi tội nhau. Đông Thi đi lại gần Mộc Ngư kéo kéo tay chị ấy, ra sức năn nỉ không bắt đầu gây sự với nhau nữa, nàng có thể nấu chén tổ yến khác cho chị ấy.
"Không cần! Loại người không biết phải trái, đồ của người ta mà tự tiện dùng đáng bị mắng!"
"Đừng mà… để muội nấu lại cho tỷ chén khác, đừng làm ồn ào mà." Đông Thi nhìn qua mặt Tuyết nữ vương thì thấy sắp lớn chuyện đến nơi rồi, nếu mà không ngăn Mộc Ngư lại ắt hẳn sẽ có chuyện lớn.
Thường Lạc cuối cùng cũng nắm được nội dung câu chuyện, thì ra là Mộc Ngư nấu tổ yến để dành cho buổi chiều bị Ly Ca lấy mất. Cô chen vào cuộc chất vấn của Mộc Ngư, nói một câu cân bằng cục diện: "Là ta kêu Ly Ca đi lấy, nàng ấy có đi kiếm nàng nhưng không thấy. Không phải dặn nàng hôm nay nấu dư cho ta một chén sao?"
Đúng thật là hôm qua Thường Lạc có dặn Mộc Ngư hôm nay nấu dư một chén cho mình, vậy nên vừa nói Mộc Ngư đã nhớ lại ngay. Cảm giác hỗn loạn, Mộc Ngư vội vã chống chế: "Ngươi đừng nghĩ vi sư không biết, ngươi muốn bảo vệ nàng ấy thì nói gì chẳng được?"
"Chị đền lại cho em, đáng lẽ ra chị phải đợi sự đồng ý của em mới được mang đi. Là chị sai." Ly Ca cũng không thể nào không nhận lỗi sai của mình, nàng có đi kiếm Mộc Ngư để hỏi nhưng mà không thấy, đứng đợi một lúc thật lâu mới quyết định mang chén tổ yến đi, cũng là do nàng hành động thất trách cho nên bị mắng cũng không trách Mộc Ngư được. Ly Ca vội vã đem tội lỗi ném về phía mình, nhận sai toàn bộ.
Tuyết nữ vương im lặng nãy giờ rốt cuộc cũng chịu khai khẩu nói: "Được rồi, nếu làm sáng tỏ rồi thì phạt hai người chịu hàn tuyết hai tiếng, xem như cho nhớ đi."
"Không được!" Thường Lạc đương nhiên không chịu, chịu hàn tuyết lấn thân mặc dù không gây hại cho sức khỏe nhưng về cảm giác vô cùng tệ, cái lạnh của gió đông vùng cực hàn bao quanh cơ thể trong suốt hai tiếng này Thường Lạc đã chịu qua, tuy là hình phạt nhẹ nhưng không thể xem thường.
Tuyết nữ vương cười trêu: "Không được? Không được là cô nào không được? Ly Ca hay Mộc Ngư?"
Nghe đến đây Mộc Ngư liền ngước mặt lên nhìn Thường Lạc, nếu Thường Lạc ngu ngốc chọn Ly Ca nàng sẽ giận Thường Lạc đến suốt đời!
"Cả hai, ai cũng không được!"
"Vẫn là chịu phạt đi, Thường Lạc không cứu riêng ai hết." Tuyết nữ vương phất tay làm một trận cảm giác hàn tuyết cho hai nàng rồi trở về phòng tiếp tục ngủ. Mộc Ngư lạnh đến thấu xương, nàng vội vã vận nội công để làm nóng cơ thể nhưng cảm thấy không đủ, cái lạnh như một cây kim bằng băng tuyết, từng cây từng cây đâm vào cơ thể khiến nàng đau buốt.
Thường Lạc biết không thể giúp nổi cả hai nên về phòng bảo Tuyết nữ vương ngừng lại, cho dù cô nói thế nào Tuyết nữ vương cũng không đồng ý, nàng ấy hôn lên môi cô một cái, gương mặt lạnh giá nở một nụ cười: "Cứ để họ chịu cùng nhau, lần sau sẽ không dám gây sự nữa. Lạc ngốc."
"Nhưng như thế sẽ rất lạnh, trời sinh Mộc Ngư chịu lạnh kém, Ly Ca càng không phải người chịu lạnh được."
Tuyết nữ vương cười càng sâu đậm hơn: "Lạc ngốc, các nàng đều là bản thể của ta, hàn tuyết không ảnh hưởng gì đến các nàng, chỉ có cái lạnh khiến các nàng tê dại hai tiếng thôi. Cảm giác rồi sẽ qua ấy mà."
Hai người cùng nhau ra phòng khách bật lò sưởi lên sưởi ấm, Ly Ca thổi phù phù cho bớt lạnh nhưng không hề dễ chịu hơn chút nào, trong khi Mộc Ngư vận công đến đỏ cả mặt.
"Ngươi vừa lòng chưa? Tại ngươi hết?" Mộc Ngư vẫn không quên trách móc.
Ly Ca thổi phù phù, hai tay xoa xoa vào nhau gấp gáp: "Thật… xin lỗi… Thường Lạc bảo nói một tiếng liền được… chị kiếm không thấy em… Xin lỗi…"
Vốn dĩ phải nói trước cho Mộc Ngư trước khi lấy tổ yến của nàng ấy, là do nàng sơ suất, vậy nên xin lỗi để yên nhà. Họ đều là những bản thể từng yêu Thường Lạc trước đây, nàng muốn trộm một chút thời gian, một chút Thường Lạc cũng phải nể mặt nể mũi tôn trọng họ. Vì Thường Lạc, chịu thiệt nhiều hơn nàng cũng có thể.
"Nhìn bộ dáng giống vợ nhỏ bị ức hϊếp của cô thật đáng ghét!"
Dáng vẻ của Ly Ca thật sự giống một cô vợ nhỏ bị bắt nạt khiến người khác thương xót, còn nàng, chẳng qua chỉ là một kẻ xốc nổi chuyên gây chuyện. Ly Ca cái gì cũng tốt, chỉ là cô quá hiếu thắng kiếm chuyện, trong nhà ắt hẳn ai cũng nghĩ như thế.
"Xin lỗi Mộc Ngư, ngày mai liền mua đền cho em tổ yến."
"Không cần! Tôi cần của cô chắc?"
"Chị… chị còn biết có chỗ bán tổ yến rất ngon… yến được lấy trên đỉnh núi Tây Lĩnh ở ven biển… Khi ăn vào… lạnh quá… khi ăn vào hệt như ăn sương ăn mây…"
"K-kệ cô… Ta đây không cần!"