Chương 82: Tống gia tiểu sự: Hoà hợp (11)

Sau khi thái hậu mất, gia đình của Thường Lạc cũng quay trở lại hiện đại để đợi Tuyết nữ vương về. Buổi tối sau khi tắm xong Thường Lạc đến chỗ Tri Họa mài mực cho nàng ấy vẽ tranh, nàng ấy nghiêng nghiêng viết mực điểm xuống tranh vài điểm tối sáng, chỉ còn một chút nữa là bức tranh hoàn thành.

Đôi môi mọng của nàng ấy vừa hé ra định nói gì đó thì nghe có người gõ cửa phòng thông báo Tuyết nữ vương đã về rồi, thành công dẫn Phó Ly Ca quay lại.

Thường Lạc vội đến mức nghiên mực cũng bị nàng vứt lại, một mạch chạy ra xem thử có phải Phó Ly Ca quay lại không.

Phó Ly Ca đứng đằng sau lưng Tuyết nữ vương e dè nhìn mọi người. Tây Nặc dở tay cắt táo, không quên đon đả bảo rằng: "Chị mới tới có mệt không?"

"Cám ơn em, chị đi nhanh nên không mệt lắm."

Tuy đi đường xa không mệt nhưng nghe mọi người nói chuyện có vẻ phòng vệ mình khiến Ly Ca không tự nhiên lắm, nàng nhìn Thường Lạc, rất muốn được ôm Thường Lạc nhưng lại sợ mọi người trách mình. Mà Thường Lạc chạy từ trong phòng ra, thấy nàng cũng không khóc, không chào hỏi, chỉ đứng chết sững như cả thế giới ngừng lại, nàng nhìn ánh mắt của cô, đáp lại sự tha thiết ấy.

"Để thϊếp dẫn chị ấy đến phòng cho, chắc là đi đường xa mệt rồi." Tri Họa đi ra phòng khách lúc nào không biết, nàng phân phó cho Đông Thi nấu thêm cơm cho Tuyết nữ vương và Ly Ca nhưng Tuyết nữ vương phất tay bảo: "Không cần! Trước giờ tôi không hay ăn cơm."

"Chị cũng không đói lắm…" Ly Ca lí nhí trong miệng.

"Nàng ở đây đi, để ta dắt."

Mặc dù thiết tha ôm người vào lòng nhưng lại sợ như thế khiến gia đình không hòa hảo lắm, vậy nên Thường Lạc dắt Ly Ca vào phòng cất quần áo. Sau khi đóng cửa phòng lại mới ôm dì ấy vào lòng, trách móc rằng: "Sao dì làm vậy? Dì lớn rồi mà vẫn ngốc…"

"Dì nhớ Thường Lạc lắm… Kiếp này có thể cưới dì không?"

"Có thể! Đương nhiên là có thể!"

Hai người lẳng lặng ôm nhau trong phòng, đầu của Ly Ca dựa vào vai Thường Lạc dịu dàng, tỉ tê tâm sự một lúc thật lâu. Đến lúc nghe bụng của Ly Ca phát ra tiếng Thường Lạc mới mở cửa phòng đi ra bếp nấu mì cho dì ấy ăn, không ngờ vừa mở cửa phòng ra đã thấy mọi người chạy tán loạn. Sơ Tranh thậm chí còn rớt cả dép lại trước cửa phòng.

Thường Lạc cũng mặc kệ các nàng náo, mỗi ngày các nàng ở với nhau là một ngày náo nhiệt, Thường Lạc quá quen với chuyện này. Ở trong tủ bếp còn khá nhiều thức ăn, vậy nên thay vì nấu mì Thường Lạc hâm lại đồ ăn đem vào phòng cho dì ấy. Cô vừa hâm thức ăn vừa nhịp nhịp chân chờ đợi đồ ăn nóng lên, bộ dáng vô cùng vui vẻ.

"Dì ăn tùy tiện là được, không cần phải nấu gì nhiều đâu."

"Dì ra đây rồi? Đã bảo là nằm trong phòng nghỉ đi."

Phó Ly Ca vẫn là Phó Ly Ca, nụ cười của dì ấy trên môi vĩnh viễn dịu dàng như thế. Thường Lạc cũng bất giác nở một nụ cười, cuối cùng cũng có thể cho dì ấy yên ổng sống, không phải chịu đựng ánh mắt của thiên hạ, không phải sống vì người khác, ngày đêm dè chừng. Cuối cùng cũng có ngày này.

"Dì thật nhớ Thường Lạc, đợi một chút cũng không nổi."

Bên trong phòng mọi người bắt đầu bàn tán dữ dội về "người phụ nữ mới đến" Phó Ly Ca. Lúc này Tuyết nữ vương ở phòng của mình an tĩnh ngủ một giấc, không để ý đến bọn họ, mà Mộc Ngư dẫn đầu hội nhóm ghen tức, nhanh chóng phàn nàn về chuyện Phó Ly Ca xuất hiện trong gia đình các nàng.

"Ta thấy nàng ta quả thật không tầm thường, người này phải cảnh giác!"

Sơ Tranh nhàm chán giũa móng tay của mình, nói một câu như có như không: "Dù sao cũng là người của chúng ta, đề phòng làm gì."

"Mộc Ngư nói cũng có điểm đúng, có lẽ nên đề phòng một chút." Tri Họa cảm thấy người mới đến này có năng lực cao, khả năng Thường Lạc nghe lời nàng ta rồi lãnh đạm mọi người cũng vô cùng cao, vậy nên vẫn phải đề phòng.

Bản tính của Đông Thi vốn là thiện lương nhu mì, thật ra nếu bỏ nàng vào cảnh gia đấu cung đấu nàng cũng không biết phải làm sao. Người nàng tin tưởng nhất chính là Tây Nặc, vậy nên mới ngây ngô hỏi chị ấy: "Vậy tỷ tỷ thấy như thế nào mới phải?"

Tây Nặc trầm ngâm một lúc lâu rồi nói: "Đợi từ từ để xem sao."

Những ngày sau đó mọi người đều để ý thấy Thường Lạc đối xử với Phó Ly Ca rất tốt, có hôm còn lén lút ở trong phòng Phó Ly Ca chàng chàng thϊếp thϊếp, lưu luyến không rời. Càng như thế càng khiến cho những người khác ganh tị, Tuyết nữ vương lúc nào cũng thanh thanh đạm đạm, những chuyện gây nhau như vậy lúc nào cũng không có nàng. Nhưng Mộc Ngư là người không chịu nổi, tính tình của nàng hiếu thắng thích gây chuyện, vậy nên cả ngày kiếm chuyện với Ly Ca không biết bao nhiêu lần.

Khi đi trên hành lang vô tình chạm mặt Ly Ca Mộc Ngư liền chặn lại, Ly Ca né sang bên phải nàng cũng đi qua bên phải, Ly Ca né sang bên trái nàng cũng đi sang bên trái. Ly Ca thấy như vậy bèn đứng im, nhu hòa bảo rằng: "Em đi trước đi."

Mộc Ngư hừ một tiếng: "Làm bộ làm tịch!"

Trong nhà bất hòa Thường Lạc không biết được, Tuyết nữ vương cũng không biết, chỉ có Tây Nặc, Tri Họa và Đông Thi liên tục nhắc nhở Mộc Ngư không gây chuyện. Sơ Tranh từ điểm không tranh không đoạt mà nghe theo ý kiến của Mộc Ngư nên trong lòng bắt đầu hình thành ác ý đối với Ly Ca, dì ấy đi đâu làm gì đều không ưng mắt.

Phàm đã ghét thì phải ghét triệt để, Mộc Ngư không những không nói chuyện với Ly Ca mà còn hay móc mỉa nàng ấy. Khi trong nhà đủ mặt ăn cơm Mộc Ngư thường lườm nguýt thấy rõ, Thường Lạc gắp cho ai rau thịt cũng được, gắp cho Ly Ca nàng liền sinh khí.

Mà Ly Ca cũng biết địch ý của Mộc Ngư, mỗi khi ở gần Mộc Ngư nàng luôn cố gắng tiết chế hết mức, không cho người khác có thể trách mắng, cũng như để cho gia hòa cho Thường Lạc không đau đầu.

Mỗi tối Ly Ca thường hay bảo rằng trong nhà có quy củ rõ ràng, thứ hai ngủ bên phòng Tuyết nữ vương, thứ ba ngủ cùng Đông Thi, thứ tư cùng Tri Họa, thứ năm Mộc Ngư, thứ sáu Sơ Tranh, thứ bảy mới được ở bên cạnh nàng. Mặc dù thời gian Ly Ca và Thường Lạc quen biết tương đối sớm nhưng thời gian vào nhà chậm hơn các tỷ muội khác, ngày nào với nàng cũng không quan trọng, ở bên Thường Lạc đã là phúc khí.

Thường Lạc thương Ly Ca phần nhiều, so với các tỷ muội khác Ly Ca có kết thúc khá đau buồn, nàng ấy còn chưa được trọn vẹn tình yêu lúc sinh thời. Vậy nên Ly Ca nói gì Thường Lạc cũng nghe, gia đình dần dần đi vào quy củ vốn có của nó.

Mọi người trong nhà bảo rằng các nàng đang tìm kiếm sự hòa hợp. Tống gia các nàng cần nhất là có thể hòa hợp chung sống với nhau, dù gì cũng là cùng một bản thể.

Hòa hợp được hay không, đó không phải là chuyện một ngày một bữa.