Vào năm thứ ba đổi triều đại, thái hậu hại thái phi vĩnh viễn không thể nói chuyện được nữa, Liêu Nguyên trong lòng muốn tin nhưng lại không, mọi người ẩn thân thấy rằng nàng ta dằn vặt cả đêm không ngủ được, trong lòng buâng khuâng giữa chuyện tin hay không. Đông Thi gấp đến độ tay áo cũng xắn lại, lo lắng bảo rằng: "Không biết có chuyện gì xảy ra không? Hay chúng ta hiện thân nhắc nhở họ một chút."
"Không được chen vào nhân sinh của họ, mọi chuyện ắt phải có nhân quả. Phàm là chuyện trong cung thâm sâu khó lường, sống chết đều do trời định cả rồi." Tri Họa cản lại ý định muốn xuất hiện của Đông Thi, các nàng chỉ là khán giả của màn kịch này, không phải là người ban phúc, nếu các nàng nhúng tay vào thì Tuyết nữ vương khó lòng giải thích với Người. Vậy nên mọi sự sống chết cứ để cho vận mệnh định đoạt.
Thường Lạc dỗ dành Đông Thi nhưng nàng ấy vẫn rất lo lắng, dỗ được một lúc ngước mắt lên nhìn thì thấy Sơ Tranh và Mộc Ngư đang tập võ. Động tác của Mộc Ngư không hề giống như người tỉnh táo, đi đứng loạng choạng như kẻ say, võ này túy quyền không giống, mà võ bình thường càng không, Thường Lạc thở dài, không biết bọn họ muốn dạy nhau cái gì.
Trời mưa vào buổi sáng, tầm tã, hạt mưa đo và nặng trĩu.
Liêu Nguyên không cản ước muốn gϊếŧ thái hậu của thái phi, nàng chỉ thẫn thờ ngồi ở hiên cửa nhìn ra ngoài. Trời càng lúc càng mưa lớn hơn, một người không còn gì như thái hậu làm sao chống lại được một thái phi được đương kim hoàng thượng chống lưng, cái chết âu cũng là điều sớm muộn.
Tin tức thái hậu mất được lan truyền vào buổi chiều mưa tầm tã ấy, Thường Lạc tức đến độ khớp tay cũng bị nắm đến buốt lại, không nói được một lời nào trước chuyện ngu ngốc này.
"Đi thôi! Cả nhà mình về! Nàng ta ngu ngốc để một mình nàng ta chịu!"
Đông Thi đứng nhìn linh cữu của thái hậu mà nước mắt như mưa, nàng ẩn thân ở sau các hoàng thân quốc thích đang quỳ lại trước linh cữu mà nhìn thái hậu. Dung nhan nàng ấy vẫn an nhiên hệt như đang ngủ, hàng mi đăm chiêu, Đông Thi dựa đầu vào người Thường Lạc, mếu máo nói: "Thϊếp không ngờ mọi chuyện sẽ như thế này… Thϊếp…"
Một nữ nhân được cha mẹ bảo bọc ít khi nào phải đυ.ng phải nhưng chuyện tăm tối như Đông Thi làm sao chấp nhận được chuyện này, khi thấy được nàng ấy rất sốc, ngược lại với nàng là Tri Họa kẻ lớn lên trong cảnh gia đấu, cung đấu, sớm quen với thủ đoạn hại nhau như thế này.
"Được rồi Đông Thi muội, đừng buồn…"
Mọi người đi ra khỏi nơi tẩm liệm hoàng hậu, ở một góc nhỏ của hoàng cung thấy được Liêu Nguyên đang đứng thẫn thờ, trên mắt là hàng lệ dài. Hoàng cung rộng lớn như thế nhưng các nàng lại nhỏ bé như thế, chung quy tránh không nổi một kiếp.
Kể từ ngày thấy Liêu Nguyên lẳng lặng khóc, mọi người thấy nàng ấy theo dõi thái phi rất gắt gao, bình thường thái phi muốn nói chuyện gì đều phải ghi ra giấy. Các nàng có nghe rằng thái y đang tích cực chữa trị cho thái phi, mong muốn nàng ấy mau mau có lại giọng nói. Mưu tính của thái phi không quá cao siêu nhưng nàng ấy bây giờ là người quyền lực bậc nhất, đương nhiên không ai có thể động đến.
Liêu Nguyên ngày nào cũng nằm trên nóc nhà lắng nghe động tĩnh trong phòng của thái phi, ngày nào cũng vậy, cho đến một ngày nàng nghe được thái phi tức giận mắng: "Ả tiện nhân đó, chết rồi vẫn hại ta phải khổ thế này, câm miệng cả ngày như vậy đến bao giờ?"
"Nhưng chúng ta hạ được thái hậu rồi, bây giờ chẳng phải dưới ai nữa. Người ráng hợp tác vài ngày nữa Liêu Nguyên sẽ tin người được chữa lành ngay thôi."
"Được rồi, mang nước nóng vào đi."
Thường Lạc nhìn qua rất nhiều người nhưng chưa bao giờ nàng thấy được một người nở nụ cười tuyệt vọng đến như thế. Liêu Nguyên cười nhưng không phát ra tiếng, đôi mắt cong cong lại, cười nhưng thần hồn đã không còn tại nơi đây nữa.
Cả nhà nàng thấy nàng ấy không gϊếŧ thái phi để báo thù cho thái hậu, chỉ thấy nàng ấy lẳng lặng ra lăng mộ của thái hậu, nấu nhiều đồ ăn rồi nói chuyện với nhau hệt như khi thái hậu ép nàng ấy ăn.
"Thì ra đồ ăn đều là chuẩn bị cho ta, trước giờ nàng luôn nấu cho ta món ta thích…"
Hai chén rượu được rót tràn đầy, một ly được Liêu Nguyên uống, một ly thì chậm rãi đổ xuống nền đất mời người đã khuất kia một ly.
"Công chúa điện hạ, thái hậu căn dặn nô tì phải chăm sóc người, bây giờ nếu là người đang muốn bồi đắp cho thái hậu, thái hậu đã nói qua là công chúa không cần làm vậy."
Đây là người mà thái hậu đã gửi gắm nhờ nàng bảo hộ, bây giờ nàng mới nhận ra thì ra vị nô tì này cũng chính là chút lo lắng mà nàng ấy gửi gắm cho nàng. Nàng ấy trước khi chết vẫn mong nàng sống tốt, vẫn mong có người sẽ lo lắng chăm sóc cho nàng. Liêu Nguyên đau đớn đến độ không biết phải làm thế nào, chỉ có thể vụn vỡ thành từng mảnh, chẳng cách nào hàn gắn lại được.
"Nợ quân một ân tình, cả đời không trả hết."
Liêu Nguyên chậm rãi ngước đầu lên nhìn, Vị Liễu buồn buồn nói: "Thái hậu âm thầm chuẩn bị cho Tam công chúa một cuộc sống bình an, đáng tiếc lại không thể chờ đến lúc đó. Ngày người bị đày ra nơi quan ngoại, thái hậu sống chết đòi theo người, Ý phi trăm mưu ngàn kế muốn hại người, thái hậu đóng vai độc ác trừng trị nàng ta, răn đe nàng ta không nên mưu hại đến người. Cả đời đều sống trong sự trách móc ghét bỏ từ người mà thái hậu thương yêu nhất… Người không biết, chỉ có nô tì biết hàng đêm thái hậu có bao nhiêu khổ cực, nước mắt đổ bao nhiêu lần."
Nói đoạn nàng ta cũng nhịn không được mà khóc tu tu lên, lần này thái hậu bị một nha hoàn tâm cơ như Ý phi hạ gục, Vị Liễu không tin được người mà nàng hàng ngày chải tóc nay đã mất, nàng chỉ khóc, khóc đến tê tâm liệt phế mà trách móc Tam công chúa.
"Thái hậu thương ngươi biết bao nhiêu, yêu ngươi biết bao nhiêu… Ngươi yêu Ý phi bao nhiêu đau, thái hậu đau gấp ngàn lần hơn, vừa phải bảo vệ ngươi vừa phải chịu đựng cảm giác nhìn người mình thương bên cạnh kẻ khác… Đáng lẽ ra ngươi nên cản Ý phi, ngươi biết Ý phi sẽ đoạt mạng thái hậu cơ mà… Đáng lẽ ra ngươi nên cứu thái hậu, không cho người uống rượu độc…"
Những câu trách móc nhẹ nhàng càng lúc càng trở nên quá phận, Vị Liễu còn không phân biệt chủ tớ mà mắng Tam công chúa là kẻ nhu nhược, ngu ngốc, không biết phân biệt phải trái. Nàng ta còn bảo rằng nếu muốn gϊếŧ, ngay đêm nay cứ gϊếŧ nàng ta để nàng ta có thể phụng bồi thái hậu.
Tam công chúa yên lặng không nói gì, những điều Vị Liễu nói đều là sau khi Linh Viên chết nàng mới nhận ra. Thì ra nàng ấy dành cả đời để yêu thương nàng, còn nàng thì cả đời chạy theo một cái bóng, đến khi nhận ra mình có chút tình cảm với người ta thì người ta cũng theo cát bụi mà phiêu tán.
"Ta có lỗi với nàng ấy…"
"Có lỗi?! Nô tì biết không nên bắt người yêu một người mà người không có cảm giác, nhưng mà thần thấy tội cho thái hậu…"
Tội cho một tình yêu mãi mãi không được đáp lại kia, tội cho một người ngây ngô cả đời chạy theo người thương… Mãi mãi không được bên nhau.