Chương 8: Đệ nhất mộng: Hồi đáo Xuân Thu (7)

Minh Sơn tự, dưới tán cây tùng lớn có một bóng hình đạm bạc đang thong dong chờ đợi ái nhân, Kỳ Vũ choàng một chiếc khăn choàng lông màu trắng, đứng dưới tán cây xanh xanh lại càng thêm vẻ điểm tô. Nàng đang đợi người thương đến, từ xế chiều cho đến khi tà dương dần dần lặn xuống, nhường chỗ cho bóng đêm nàng vẫn không thấy người kia đâu.

Thường Lạc đứng ở đằng sau bức tường nhìn bóng lưng thẳng tắp của Kỳ Vũ, mặc dù đợi cả canh giờ nhưng Kỳ Vũ lại chẳng hề nôn nóng, bộ dạng của tiểu thư khuê các được gia dưỡng ngày một hiển lộ. Nhìn muội ấy trông ngóng lang quân như vậy càng khiến Thường Lạc thêm đau lòng, Kỳ Vũ đứng bao nhiêu lâu, Thường Lạc cô cũng đứng đó nhìn muội ấy bấy nhiêu lâu.

Cuối cùng là Thường Lạc nhịn không được, cô bước đến chỗ của Kỳ Vũ, giọng nói nhỏ dần rồi dần dần tiêu biến: "Kỳ Nhi…"

Kỳ Vũ không ngạc nhiên dù chỉ một chút, gương mặt ẩn sau lớp mạn che nên không ai thấy nàng đang nở một nụ cười.

"Tỷ đến rồi."

Thường Lạc buồn bã gật đầu: "Ta đã giấu muội không giao lá thư cho Vương Hạo, hôm nay hắn ta không thể đến được đâu."

"Thật ra muội cũng không đợi hắn, muội đợi tỷ."

Một câu nói khiến Thường Lạc giật bắn cả người, cô ngẩng đầu lên nhìn Kỳ Vũ đang đứng trước mặt mình, khóe mắt của muội ấy cong cong lên như vầng trăng khuyết, là đang cười vui vẻ. Đợi? Đợi cô sao?

"Muội đợi ta?" Thường Lạc chỉ tay vào mặt mình, đợi cô, làm sao lại đợi cô, đợi cô để làm gì?

Kỳ Vũ tháo lớp mạn che của mình ra, dưới ánh sáng nhàn nhạt của ánh trăng, gương mặt ấy càng thêm kinh diễm, rõ ràng hôm nay nàng ấy đã cố tình dùng phấn hoa che đi vết bớt, có vẻ như đã chuẩn bị rất kĩ càng.

"Phải, lần đầu nhận được thư muội đã biết là tỷ viết. Nhưng muội loay hoay không biết vì sao tỷ lại quyết định làm như thế, để ý thêm một chút thì thấy tay áo của tỷ hay dính mực mỗi khi viết thư xong nên muội mới chắc chắn là tỷ. Lời lẽ trong thư… là thật hay là giả?"

Có một ngày Kỳ Vũ nhận được thư từ tay Thường Lạc, nhìn xuống cổ tay rộng rãi của tỷ ấy thì thấy vết mực dính lấm lem, nếu Vương Hạo mới biết viết chữ, Kỳ Vũ nghĩ cũng có thể Thường Lạc cũng mới học viết chữ. Vậy nên Kỳ Vũ có hôm đem chữ khó đến hỏi tỷ ấy, mới biết rằng tỷ ấy không học qua sách thánh hiền, cũng không học văn thơ, không thi họa. Nếu Vương Hạo ngu ngơ nhưng ngờ nghệch, còn Thường Lạc lại ngu ngơ rất chân thành. Lời lẽ trong thư nàng viết… tất cả ý tứ đều hướng về tỷ ấy.

Mặt Thường Lạc bỗng chốc đỏ lên như ai đó đang rán trứng trên mặt cô, cô ấp úng, gãi gãi mái tóc dài của mình, điệu bộ so với gà mắc tóc còn lất cất hơn.

"Muội… muội biết hết rồi? Sao muội không nói? Muội biết từ bao giờ? Tỷ bị muội trêu rồi." Thường Lạc đá đá mũi giày của mình xuống đất, không có hòn đá nào nhưng tay chân cô cứ líu nghíu cả lên, nếu không làm gì khác, cô nghĩ cô sẽ chạy mất.

"Muội muốn hỏi tỷ… cảm giác như mùa xuân đang đến, hoa nở rộ trong lòng… Rời xa một chút liền nhớ… Đó có phải là cảm xúc của tỷ không?" Kỳ Vũ vứt hết cả tôn nghiêm của mình xuống dưới chân, nàng không cần, nửa điểm tôn nghiêm cũng không cần.

Thường Lạc nhìn sâu vào đôi mắt đen láy của Kỳ Vũ, cắn chặt môi mình gọi vẹt huynh ba lần trong đầu. Cô thật sự có cảm giác với Kỳ Vũ, nhưng cô lại sợ mình phá hỏng nhiệm vụ của vẹt huynh, sợ bản thân cô lại mang lại tai ương cho muội ấy.

"Chuyện đến mức này rồi… Người bảo ngươi cứ chọn theo con tim ngươi muốn đi. Bây giờ là tình huống ngã rẽ quan trọng, nếu ngươi cũng yêu nàng thì cả hai hợp hảo, còn nếu không Minh Sơn tự sẽ là nhà của nàng. Nàng ta sẽ vì nhục nhã quá mà xuất gia."

Vẹt huynh cũng lường trước rằng điều này sẽ xảy ra, thế nên cách giải quyết rất nhẹ nhàng.

"Ta có thể yêu nàng?" Thường Lạc vui mừng reo lên.

Là Thường Lạc nói với vẹt huynh, nhưng Kỳ Vũ lại cúi thấp đầu xuống, ngại ngùng gật đầu một cái. Đương nhiên là có thể.

"Nhiệm vụ trước hay sao cũng là nhiệm vụ, ngươi thay Vương Hạo khiến nàng ta hạnh phúc là được." Vẹt huynh nói.

Thường Lạc ngại ngùng không thôi, cuộc đời sống ru rú ở nhà bấy lâu nay của cô cuối cùng cũng nở hoa, có thể có người yêu rồi… Thường Lạc vì háo hức nên nắm tay Kỳ Vũ có hơi mạnh, cô phát hiện ra điều này bèn buông tay ra, rồi lại nắm bàn tay của Kỳ Vũ, hệt như một cô ngốc.

"Kỳ Vũ…"

"Ân?"

Thường Lạc cười đến độ như một người ngốc, cô nhìn mặt Kỳ Vũ rồi lại đào tẩu khỏi ánh mắt của nàng ấy, hệt như đứa nhỏ muốn ngắm nhìn người thương mà lại không dám.

"Muội đồng ý ở bên cạnh ta?"

Kỳ Vũ gật đầu: "Muội nguyện ý…"

"Ta nhất định sẽ biến muội thành nữ nhân hạnh phúc nhất thế gian, Kỳ Vũ, ta yêu muội… Thường Lạc yêu nhất là muội."

"Ngốc…"

Có một nữ nhân hạnh phúc đến độ nước mắt cũng rịn ra ở trên mi, buổi chiều đứng ở nơi này đợi một người trong vô vọng, trong lòng nàng lại tràn ngập tư vị hỗn độn. Nàng vừa sợ người kia không đến, vừa sợ người kia không chấp nhận nàng… Thứ tình cảm tội lỗi này càng lúc càng lớn hơn, nhìn gương mặt tỷ ấy, đọc những dòng thư tỷ ấy viết, cảm giác gắn bó nhẹ nhàng như dây tơ hồng quấn lấy trái tim nàng, khiến nàng không thể nào không rung động.

Nàng biết nàng yêu, khi nàng khóc rấm rứt trong phòng một mình chỉ vì tỷ ấy bỏ mặc mình. Nàng biết nàng yêu khi tỷ ấy ôm nàng vào lòng, bảo với nàng rằng nàng đối với cả thế gian này đều đẹp hơn. Tỷ ấy trân trọng nàng, thương yêu nàng, tạo ra một cái bẫy ngọt ngào khiến nàng đặt một chân vào, lún sâu vào ái tình mật ngọt ấy.

"Kỳ Nhi…"

Thường Lạc tiến lên một bước ôm Kỳ Vũ trong vòng tay của mình, lúc này cô nghĩ chỉ có một cái ôm mới có thể giải thích hết được những cảm xúc của cô. Ở thời cổ đại không nên xổ xàng hôn nữ nhân nếu không sẽ là thất lễ, cô vì ngại mình xúc phạm Kỳ Vũ nên chỉ dám hữu lễ ôm muội ấy trong lòng. Yêu thương như sóng gợn lên từng cơn.

"Thật may muội cũng có cảm giác với ta…"

"Thật may… ta không bỏ lỡ muội…"