Chương 7: Đệ nhất mộng: Hồi đáo Xuân Thu (6)

Bên trong lá thư là những lời lẽ mềm mỏng ngọt nhạt, chữ viết trong thư khá nghuệch ngoạc, nhìn là biết người viết chữ này là người không thông thạo. Kỳ Vũ thấy Vương Hạo viết được như thế cũng khá rồi, mặc dù hắn ta có chút không vừa mắt, nhưng xét về tâm hồn có chút phù hợp với nàng. Lời lẽ bên trong thư khiến nàng bồi hồi cả một ngày, chẳng hiểu sao nàng đọc chỉ hiện lên hình ảnh của Thường Lạc tỷ.

Nàng gửi một lá thư cho Thường Lạc tỷ đem đến cho Vương Hạo, khi tỷ ấy nhận được thư, trên mặt có chút không nỡ, có chút vui, lại có chút buồn xen lẫn. Kỳ Vũ không biết rốt cuộc nàng có nhìn nhầm không.

Kỳ Vũ thật không hiểu rõ tỷ ấy như thế nào.

Thường Lạc cầm lá thư trong tay, chần chừ đi ra cửa. Cô đứng ở góc vắng mở thư ra xem, thấy lời lẽ trong thư năm phần tình, năm phần xã giao, có vẻ như Kỳ Vũ rất chân thành trả lời lại. Lúc này Thường Lạc chỉ muốn đem lá thư giấu đi, rồi chính mình lại gửi thư cho Kỳ Vũ. Cô ghét phải mượn danh Vương Hạo, cô ghét cái gì cũng phải dâng đến tay cho hắn ta.

Trong lòng cô lại có chút không nỡ, cô không muốn giao Kỳ Vũ cho người thô kệch như hắn ta. Hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ mâu thuẫn đan xen trong đầu cô, như một bụi tơ vò, dính chặt dính chặt, gỡ mãi không thoát.

Cô giao lá thư cho Vương Hạo xem, còn đọc cho hắn nội dung bên trong lá thư. Vương Hạo nghe xong nửa hiểu nửa không hiểu, nhưng Kỳ Vũ gửi thư cho hắn, hắn vui còn không hết. Thường Lạc đưa lá thư cho hắn rồi nhìn xung quanh nhà, không có bất cứ gì có thể làm tín vật. Cô thở dài một hơi, dặn dò hắn cứ ăn mặc gọn gàng một chút, để cô chuẩn bị sính lễ dần là vừa.

Mặc dù cô không nỡ.

Lần này cô cảm thấy Vương Hạo đúng thật không phù hợp với Đông Thi, giống như kiếp trước đã từng, cho dù Đông Thi có đau khổ nhưng nàng vẫn sống bằng trái tim yêu đương nồng nàn, chứ không phải ép duyên như bây giờ. Thường Lạc thấy như mình đang ép duyên muội ấy, ép muội ấy ở bên cạnh thứ gọi là 'hạnh phúc'.

"Vương Hạo gửi thư cho muội." Thường Lạc giao lá thư cho Kỳ Vũ, xong rồi quay đầu đi về phòng mình. Cô ghét nụ cười nhẹ nhàng mừng vui của Kỳ Vũ khi nhận được thư, càng nhiều lá thư gửi đến cô càng thấy chán ghét hai người họ.

"Thường Lạc tỷ…"

"Gọi ta?" Thường Lạc cũng không thèm quay lưng lại nhìn Kỳ Vũ chút nào, trong lòng, ghen tuông đang bắt đầu đặt nền móng.

"Ngày mai đem thư trả lại cho tỷ."

"Được, ta biết rồi."

Nói rồi Thường Lạc ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi chỗ này, cô chán ghét hai người họ, cực kì chán ghét!

Ngày mai đúng giờ Kỳ Vũ liền mang thư sang tận phòng của Thường Lạc, còn thẹn thùng cầm theo một cái chăn bông, nàng ấy bảo rằng: "Thường Lạc tỷ đem cho Vương sinh, bảo trời đã lạnh rồi, chàng đắp thêm chăn bông cho ấm."

Thường Lạc nhìn chăn bông muốn nổ mắt, còn đan chăn cho hắn ta.

Đôi giày dưới chân cô bỗng chốc nặng đến ngàn cân, cô thì chỉ được một đôi hài thêu, còn người ta là cả một chiếc chăn bông ấm áp. Càng nghĩ Thường Lạc càng thấy mình phát ghen, nhìn bộ dạng thẹn thùng kia của Kỳ Vũ, còn không phải muốn gả đi rồi sao?

"Tỷ nói với chàng… chiều nay gửi thư lại cho muội…" Nói rồi Kỳ Vũ ngại ngùng quay đầu bỏ chạy, tà áo màu vàng nhạt như tệp với màu nắng, đẹp đẽ, trong lành vô ngần.

Thường Lạc mang chăn bông để lên giường của mình, lão nương cứ không thích đưa cho ngươi đấy! Đúng là đồ ngồi không hưởng phúc! Thường Lạc đem thư đi ra khỏi cửa Thi gia, đến khi đọc được ba chữ ta yêu ngươi trong thư bèn sững người lại.

Đây không phải là thứ cô muốn? Vậy tại sao khi đạt được lại khiến cô như trượt dài trong nỗi buồn vô tận. Điều này không vui như cô tưởng, cô cũng không bao dung độ lượng như cô đã nghĩ. Cô cũng tầm thường và hờn ghen như bao người khác.

Cuối thư có đề một dòng: "Ngày mai, vào lúc chạng vạng hi vọng gặp được chàng ở Minh Sơn tự. Nguyện cùng người dưới trăng đối đáp, yến oanh hợp hảo, đời đời chẳng phân ly."

Thường Lạc cầm lá thư trong tay mà ngơ ngẩn, chiều nay gửi thư lại cho muội… Thì ra ý tứ là như thế, nàng ấy muốn xác nhận cuộc hẹn ngày mai. Cô đứng ở trước cửa Thi gia chần chừ không biết có đưa lá thư này cho Vương Hạo không, cuối cùng cô quyết định khoan hãy đưa.

Đi về phòng viết một lá thư hồi âm rồi mang đến tận phòng đưa cho muội ấy, lúc thấy được lá thư, Thường Lạc thấy muội ấy có nét vui mừng, trên miệng nở rộ một nụ cười vui vẻ, còn cười nói với cô: "Cám ơn biểu tỷ, biểu tỷ tối hảo."

"Kỳ Nhi tối hảo."

Thường Lạc lại quay lưng bỏ đi, những hôm gần đây hai người không nói chuyện nhiều như xưa nữa, hầu như chỉ là những câu xã giao chào hỏi. Mối quan hệ giữa hai người vẫn tốt, có điều không còn gắn kết như ngày xưa, cô sợ gặp Kỳ Vũ quá nhiều, sợ Kỳ Vũ sẽ kể cô nghe về Vương Hạo. Cô rất ghét cảm giác chua chua ở cổ họng mình, cả người đều như ở trên lò lửa khi hai người họ trao đổi thư từ với nhau. Cô có cảm giác như mình ghen tuông…

Cô nghĩ nữ nhân cổ đại sẽ thích trò trao đổi thư từ, cũng sẽ bị hạ gục bởi những lời mật ngọt, những cử chỉ dịu êm thông qua thư. Đến khi mục tiêu sắp hoàn thành rồi bản thân lại muốn bỏ cuộc, không muốn cho Vương Hạo gặp Kỳ Vũ ngày mai ở Minh Sơn tự. Cô thà là muội ấy ở lại đây với cô, một đời bầu bạn. Vì suy nghĩ này nên Thường Lạc cảm thấy mình bỉ ổi vô cùng, cô chỉ là tiểu nhân không hơn không kém. Cô đấu tranh, cô suy nghĩ cả đêm nhưng không tài nào tìm ra đối pháp nào vẹn toàn, vừa hoàn thành nhiệm vụ vừa khiến cô không phải chết dần chết mòn trong sự ghen tuông.

Sáng đó Kỳ Vũ đến ăn sáng cùng cô và Thi lão phu phụ, hai người họ nói về chuyện nông vụ, một số chuyện cá nhân trong nhà, nói đến sảng khoái. Kỳ Vũ lắng nghe hai người nói chuyện, đợi hai người nói dứt rồi nàng mới nho nhã nói: "Phụ thân, mẫu thân, chiều nay con muốn đi Minh Sơn tự cầu phúc."

Thường Lạc ngước đầu lên nhìn Kỳ Vũ, tâm trạng đã tồi tệ nay còn tồi tệ hơn.

"Được, con có đi với Lạc Nhi không?" Thi phu nhân hỏi.

Kỳ Vũ lắc đầu: "Con có chuyện muốn cầu phúc một mình."

"Được được, con thích thì cứ đi đi."

Bình thường ít khi nào Kỳ Vũ xin ra khỏi nhà, vì thế Thi phu phụ cảm thấy nữ nhi muốn ra ngoài liền nhanh chóng cho phép. Họ còn cầu nữ nhi của mình ra khỏi nhà còn không hết.

Mọi chuyện đã dần dần đi theo hướng mà nó sẽ xảy ra.

Thường Lạc cúi đầu lùa hết cơm vào trong miệng mà cảm thấy đắng chát, sau buổi chiều nay gặp gỡ, có thể hai người họ sẽ kết bái phu phụ. Càng nghĩ Thường Lạc càng muốn phát hỏa, nàng không muốn, thật sự không muốn hai người ấy gặp nhau.