Chương 36: Đệ tứ mộng: Ly Ca (5)

Chưa bao giờ Thường Lạc thấy một người nào có thể khóc đến xinh đẹp như vậy, những giọt nước mắt của nàng ấy long lanh hệt như những giọt mưa phùn nhè nhẹ rơi trên gương mặt tinh xảo, khiến người đời không khỏi xót thương. Sống cạnh một thiên thần như thế, làm sao có thể không đặt nàng trong tâm trí?

"Mọi lần đều nói là bị té, con nói dối dì." Ly Ca lau nước mắt trên má mình, không để cho chúng có cơ hội bám trên mặt nàng lâu hơn. Nàng bôi thuốc vào trán của Thường Lạc, những vết thương tuy nhỏ nhưng vẫn khiến nàng lo lắng không thôi. Thường Lạc lúc nào cũng dối nàng chỉ là té xe, nàng còn thắc mắc tại sao chạy xe đạp Thường Lạc lại té nhiều đến thế.

Thường Lạc sờ sờ trán đã được dán băng keo cá nhân của mình, cô cười hề hề giả ngốc: "Té xe thật mà, chỉ hôm nay bị đánh thôi."

Ly Ca nhéo mũi cô, đương nhiên là không tin chỉ bị đánh hôm nay.

"Ngày mai dì nghỉ một ngày lên trường con, để dì nói chuyện với hiệu trưởng."

"Thôi, chuyện này con tự giải quyết được, dì không cần lên trường đâu. Dì lên trường bọn nó sẽ nghĩ con mách phụ huynh, như vậy còn bị đánh nhiều hơn."

"Nhưng…"

Thường Lạc gật gật đầu như chú chó nhỏ ngoan ngoãn, còn dỗ dành cho dì ấy tin tưởng mình sẽ ổn. Mặc dù Ly Ca rất muốn lên trường nói chuyện với người có thẩm quyền về chuyện này nhưng Thường Lạc nói không, nàng cũng không đi. Nàng tôn trọng lời nói của Thường Lạc.

Buổi tối về đến phòng mình Thường Lạc mới dùng ý niệm nói chuyện với vẹt huynh, thân thể của Văn Thường Lạc cũng quá yếu đuối rồi, bị đánh chứ không thể nào chống trả nổi. Vẹt huynh ngáp dài một tiếng, có vẻ như vẫn chưa tỉnh ngủ.

"Có chuyện gì vậy? Lạc thối."

"Cho ta một ít võ công coi, sáng ta mới bị đánh sắp chết."

"Vậy hả? Hahaha."

"Ngươi thích cười không? Ta vặt lông ngươi."

Thân thể của Thường Lạc bỗng dưng cứng đờ hệt như có một dòng điện vô tình chạy qua, cô ngạc nhiên nằm dính chặt xuống giường, chịu xong một đợt điện kia liền cảm thấy cơ thể mạnh mẽ hơn nhiều.

"Nói chơi cho thật hả?"

"Đây là võ thuật của một người bình thường thôi, thử đi."

Vẹt huynh nói rồi biến mất, giống như cô đang làm phiền giấc ngủ của huynh ấy. Thường Lạc không biết cách nào để thử, cô đợi ngày mai đến trường rồi thử với đám người kia. Đây không phải lần đầu tiên họ đánh Văn Thường Lạc, vậy nên mới khiến Văn Thường Lạc thu người lại vào vỏ ốc của chính mình, sợ hãi thế giới này, nếu cô nàng dám chia sẻ với Ly Ca thì mọi chuyện đã khác.

Ngày hôm sau đúng thật bọn họ mang giấy đến đặt lên bàn Thường Lạc, yêu cầu cô sau giờ học phải đến bãi đất trống sau trường để "giải quyết chút chuyện cá nhân". Thường Lạc chờ đợi cơ hội này, vừa hay, cô có lý do hoàn hảo để biện hộ cho bản thân. Cô cột tóc mình lên, xắn tay áo chuẩn bị cho cuộc hỗn chiến. Vẹt huynh thường ngày làm việc hỗ trợ cô rất tốt, nên cô cũng không sợ sai sót.

Năm người bọn chúng là tốp học sinh cá biệt trong trường, chuyên xin đểu, thành tích học thuộc tốp tệ nhất trường. Hôm qua chưa chuẩn bị nên Thường Lạc không phản ứng kịp, chịu ăn đòn hết trận, nhưng hôm nay lại khác. Đợi bọn chúng lao vào đánh cô, cô đánh lại một trận đã tay rồi mới xách cặp về ăn cho kịp, hôm nay Ly Ca nấu hoành thánh cho cô ăn.

Sau khi đánh bọn chúng tan xác xong Thường Lạc còn ghé mua nước mát về cho Ly Ca uống, vô cùng thong thả trở về. Không ngờ qua được cửa ải của kẻ thù lại không qua được cửa ải của vợ nhà, dì ấy đứng tựa vào cửa đợi cô, thấy cô về mới quay ngoắt đi vào trong nhà. Thường Lạc thầm than trong lòng, kì này chết chắc rồi.

Bát hoành thánh trên bàn vẫn còn âm ấm, nhưng mặt của Ly Ca còn lạnh hơn cả nước đá, Thường Lạc cắn cắn môi dưới của mình. Chết thật. Cô quên mất căn thời gian sao cho hợp lý.

"Con mới đi đâu về đó?" Ly Ca ngồi xuống bàn ăn, đẩy bát hoành thánh về phía Thường Lạc.

Giờ phút này giữa hai người không khác gì một cuộc đấu trí, Thường Lạc dám cá chín trên mười là dì ấy biết hết mọi chuyện rồi.

"Con mới đi học về?"

Ly Ca lại đẩy lọ tiêu sang cạnh bát hoành thánh của Thường Lạc, giả như là vu vơ nhưng lại là một nhát chí mạng: "Đi học ở bãi đất trống?"

Thua.

Trận này Thường Lạc cam chịu thua.

Nàng ngay lập tức trượt xuống đất, điệu bộ quỳ gối tuy có chút khoa trương nhưng cô nghĩ người dịu dàng như dì ấy nhất định sẽ không cho cô quỳ lâu. Bản tính quỳ khi phạm sai này không biết cô học được từ nơi nào, nhưng lại rất thành thục, hệt như đã quen tự sâu trong tâm khảm.

"Ấy, sao tự nhiên lại quỳ?"

"Thường Lạc sai rồi…"

Ly Ca hơi kéo khoé môi thành một nụ cười nhẹ nhàng: "Sai cái gì cơ? Con có sai cái gì đâu?"

"Con vừa đi đánh nhau về…"

"Ồ…" Ly Ca gật gù ra vẻ như đã ngộ ra hết thảy rồi, bình thường dì ấy bình bình đạm đạm, bây giờ như thế đương nhiên Thường Lạc cảm thấy không quen.

"Sau này còn đánh nhau không?"

Thường Lạc nghe vậy mới giơ tay lên trời phát thệ: "Nhất định không!"

"Tạm được, thôi ngồi dậy ăn đi."

Nói rồi dì ấy mang bát hoành thánh đi hâm lại cho cô ăn, Thường Lạc mừng như thể đã được giải thoát sau một cuộc thẩm vấn quan trọng, cô len lén lau mồ hôi rồi ngồi ngoan ở bàn đợi ăn. Sức mạnh của kiếp này xem như vô ích, cô không thể hô mưa gọi gió nữa rồi.

Dì ấy nấu ăn rất ngon, thường ngày buổi trưa Thường Lạc thường ghé cửa hàng của dì ấy dùng cơm rồi mới đi học, tối về mới ăn cơm với gia đình. Chuyện Thường Lạc ăn cơm nhà dì ấy cũng không là chuyện lạ nữa, gia đình cũng không ai nói gì, đỡ ăn đỡ tốn cơm.

Hoành thánh từng khối từng khối đều tỉ mỉ chứng tỏ người làm khá dụng tâm, Thường Lạc thấy đối với chuyện nào dì ấy cũng dốc lòng dốc sức mà làm, không hề có khái niệm làm cho có, hay là có ăn là ổn, dì ấy nấu ăn cực kì ngon, so với mẹ cô chỉ có hơn chứ không kém.

"Ngon lắm ạ."

Thường Lạc múc một khối hoành thánh cho vào miệng, bật ngón cái lên khen ngợi người kia.

Ly Ca đang uống nước cam bỗng khựng lại một chút, đây là con bé đang khen nàng nấu ăn ngon sao?

"Thường ngày con đều chê dì nấu dở."

Vì chê nên Ly Ca mới phải gắng sức học cách nấu ăn ngon hơn, bày biện đẹp mắt hơn. Bình thường Thường Lạc nấu ăn đương nhiên hơn nàng một bậc.

"Con bị điên đó, dì nấu rất ngon."

Thường Lạc ăn là ăn bằng tấm lòng của mình, người khác nấu cô ăn cô đã thấy ngon, huống hồ Ly Ca mỗi khối mỗi khối hoành thánh đều làm rất tỉ mỉ, trong nồi cũng chỉ có duy nhất một phần cho cô. Người ta đã cố tình nấu cho một mình cô ăn, chê dở không phải là quá mức vô tâm sao?

"Vậy ghé qua ăn nhiều một chút…"

Lúc nào cũng dịu dàng như thế, câu nhân như thế.