Chương 35: Đệ tứ mộng: Ly Ca (4)

Sau khi phụ mẹ việc nhà xong Thường Lạc thường hay tá túc bên chỗ dì Phó để ăn vặt, nghỉ ngơi, chuyện dì Phó tặng Thường Lạc và em gái hai chiếc xe đạp điện cũng không phải chuyện lạ. Bình thường nhà cửa của Thường Lạc hay được dì Phó bổ sung thêm các đồ đạc mới, cha mẹ của Thường Lạc tuy cũng hay từ chối nhưng vẫn nhận, quà đến nhà cũng không nỡ đánh đi.

Cô bóc một gói bánh khoai tây vị cay ra ăn, vừa ăn vừa xem tivi trong khi dì Phó đang bận vẽ vời, bình thường dì ấy mất cả ngày tập trung bên giá tranh để vẽ, còn nếu không vẽ thì cũng xem các bộ sưu tập khác để định hướng thời trang cho giới trẻ. Nhìn gương mặt trắng nõn chẳng có một đốm tàn nhang hay thâm mụn kia, nếu ai đó không biết còn tưởng đây chính là chị hai của cô, bảo dưỡng vô cùng tốt, hệt như một minh tinh.

"Ăn cay nhiều quá lại nổi mụn cho xem." Bàn tay vẫn thong thả phẩy từng nét đậm nhạt trên giấy trắng, tuy không xoay đầu sang nhìn nhưng vẫn biết đối phương đang làm gì, đây là tuyệt kĩ của Phó Ly Ca nàng.

Thường Lạc lết người lại gần chỗ của dì ấy, cô giả vờ tò mò hỏi: "Dì… Tại sao trong xóm có nhiều trẻ con như vậy dì lại thích chơi với con?"

Dì ấy hơi ngưng tay, sau đó lại tiếp tục vẽ.

"Tại vì con có một đôi mắt đẹp."

Cô nghe vậy bèn chớp chớp đôi mắt của mình trêu đùa, đôi mắt của cô làm thế nào đẹp bằng đôi mắt đen lay láy của dì ấy, dì ấy chỉ tùy tiện nói ra một lý do nào đó để cô không hỏi nữa.

"Ăn bánh tiếp đi." Ly Ca đưa tay vuốt mắt Thường Lạc hệt như người thân đang làm nghi thức vuốt mắt cho người nhà đã khuất, sau đó cốc vào đầu cô một cái ra hiệu cô nên đi ăn.

Ở chơi mãi cũng nghe tiếng sư tử mẹ rống gọi về nhà, Thường Lạc chào tạm biệt Ly Ca, leo lên xe đạp điện phóng như bay về nhà trình diện. Người kia đứng tựa cửa nhìn cô đi, xác định được về đến nhà rồi mới an lòng đi vào nhà. Mặc dù nhà của Thường Lạc và Ly Ca chẳng cách nhau bao xa.

Vài ngày qua tiếp xúc với Ly Ca, Thường Lạc biết được nàng ấy cũng có chút cảm tình với Thường Lạc. Mà chuyện tình này cũng rất đỗi khó khăn, nếu yêu, tại sao nàng ấy lại không cho một chút dấu hiệu cụ thể, nếu không yêu, tại sao lại ái muội như thế? Thường Lạc càng tiếp xúc với Ly Ca càng cảm thấy đau đầu, đôi khi lý trí của cô phán xét không đúng, đôi khi trái tim lại quá mức nhạy cảm không nhận biết được tình hình.

Thứ mà Thường Lạc biết và dám khẳng định đó chính là Ly Ca chỉ đối tốt với một đứa nhỏ là Thường Lạc. Cả xóm bao nhiêu đứa nhỏ Ly Ca còn chẳng mảy may để ý đến, ngay cả Thường Hỉ cũng là ăn may của chị mình một chút vận may nên có được những đồ vật nho nhỏ kia. Dì ấy thương nhất là Thường Lạc, cả xóm cả làng đều biết.

Nhưng mọi thứ lại rối tung hết lên khi cô phát hiện nàng ấy vẫn đang tìm hiểu một người đàn ông khác, hắn ta tên gọi Quân Hạo, là một cậu chàng mới ba mươi tuổi, có sự nghiệp riêng. Cô thấy dì ấy công khai với mọi người nhưng lại không công khai với mình, đôi khi có cô ở đó, dì ấy lại không nghe điện thoại của người kia.

Đến một ngày Thường Lạc nhịn không được mà hỏi: "Dì đang tìm hiểu chú Quân Hạo sao?"

Dì ấy thoáng ngạc nhiên, sau đó lại dịu dàng vuốt tóc của cô, nói: "Con sợ mất dì sao?"

"Sợ… sợ mất cái gì chứ?"

"Ngốc, không phải con sợ dì đi lấy chồng bỏ con lại không ai thương sao?"

"Con cũng không có, có mẹ con thương rồi." Thường Lạc bóc một miếng bánh khoai tây cho vào miệng nhai rộp rộp. Mặc dù ra vẻ không để tâm nhưng lòng lại để tâm vô cùng.

"Dì vẫn chưa quyết định yêu ai cả, tuổi này rồi dì cũng không hứng thú yêu đương gì."

"Dì mới có ba mươi bảy tuổi thôi!"

Ly Ca nhướn nhướn mày lên ra vẻ hứng thú với câu nói của cô, còn có chút như đang trêu chọc cô: "Mới có ba mươi bảy tuổi thôi???"

"Phải, mới có ba mươi bảy tuổi thôi, dì vẫn đẹp chán."

"Cũng biết nịnh."

Chỉ nói chuyện với nhau vài câu, sau đó Thường Lạc lại nằm yên chống tay lên cằm nhìn người kia chăm chú làm việc. Có người nói với cô, vẻ đẹp của một người phụ nữ là khi họ chăm chú làm điều gì đó họ thích, lúc này đôi khi đôi mày liễu kia nhíu lại, đôi khi lại nổi cáu, trông thế nào cũng thấy dì ấy vì làm việc mà trở nên nghiêm túc, lại có điểm đáng yêu.

Thứ bảy, tiết học buổi sáng của Thường Lạc kết thúc khá sớm, nàng ôm cặp ra bãi giữ xe lấy xe đạp điện của mình chạy về nhà. Lúc chạy về đến đoạn đường vắng thì bị ép xe, chúng ép buộc cô phải vứt xe xuống đường rồi dắt cô vào bên trong con hẻm nhỏ. Thường Lạc âm thầm nhìn xem xung quanh có bao nhiêu thứ có thể làm vũ khí chống trả lại, năm đứa học sinh đồng lứa, có vẻ một mình cô đánh không lại.

"Bọn tao kêu mày đưa tiền mà mày lì hả? Cho mày lì!" Chúng liên tục lặp lại chữ cho mày lì, mỗi lần kêu ba từ đó chúng lại đấm đá túi bụi vào người cô.

Thường Lạc a Thường Lạc, không thể nào chống trả bọn trẻ hư này rồi, đúng là hổ xuống đồng bằng bị cẩu khinh. Thường Lạc ôm đầu lăn xuống đất để bảo toàn gương mặt, muốn đánh đâu cũng được, trừ đầu ra tất cả đều ổn.

Khắp người đâu đâu cũng bị đánh, bị đá, Thường Lạc kêu đau một tiếng cũng không kêu, đến giới hạn của cô cô mới hét lên một tiếng: "Giỏi thì đánh chết tao đi, đừng để tao về nhà hôm nay!"

"Này! Cô báo cảnh sát rồi." Ly Ca hét lên một tiếng, nàng ra hiệu cho bọn chúng biết nàng đã quay được phim. Tối hôm qua Thường Lạc có nhắn tin cho nàng nói rằng đi học về sẽ ghé về nhà nàng ăn bánh củ cải, đợi mãi đợi mãi không thấy Thường Lạc về, Ly Ca theo thói quen đi kiếm thì thấy xe đạp điện của Thường Lạc vứt ngoài đường, trong hẻm thì vang lên tiếng đấm đá ghê người.

Tay Ly Ca run run, thật ra nàng còn chưa quay gì.

Bọn chúng là con nít hư đúng nghĩa, khi Ly Ca biết được bọn chúng còn ra vẻ muốn đánh luôn cả nàng. Thường Lạc lau đi máu khắp mặt mình để có thể thấy đường rõ ràng hơn, vì đυ.ng đến trên đầu nên máu thường rớt xuống rất nhiều, chảy xuống hai bên tai, lan ra khắp mặt. Cô mà không lau đi sẽ chẳng thấy đường.

"Đυ.ng đến tao thì được, bọn mày đυ.ng đến dì ấy tao liều mạng với mày." Thường Lạc giờ mới biết được lý do vì sao Văn Thường Lạc thường mang theo một cây dao cắt giấy nhỏ, vì học sinh bây giờ chỉ dùng kéo để cắt cho tiện, Thường Lạc mang đi là để tự vệ. Cô đưa dao ra, quyết định nếu bọn chúng đυ.ng đến dì ấy cô sẽ sống mái với chúng.

"Tha cho mày hôm nay đó! Ngày mai vào trường biết tao!"

Nói rồi bọn chúng chạy mất, Thường Lạc cất dao cắt giấy vào túi, nghe tiếng khóc thút thít mới giật mình rằng có dì ấy ở bên cạnh mình. Cô lấy tay áo lau đi máu của mình, nhưng càng lau máu càng tuôn ra nhiều hơn, cô lật đật, vội vã lau đi nhưng càng lau càng thấy cô trông chật vật.

"Dọa sợ dì hả? Con lau rồi nè."

"Nếu hôm nay dì không bắt gặp thì con định giấu đến bao giờ hả? Đây là vô tình té của con?"

Thường Lạc im lặng, đây mới là lần đầu tiên cô bị đánh thật.