Ly Ca.
Là khúc hát biệt ly u buồn da diết, là khi một người rời đi bỏ lại một người, mãi mãi không về nữa. Mẹ Ly Ca sinh nàng ra đời trên vùng đất ven biển đầy nắng gió này, khi nàng vừa mới sinh ra, cha nàng lại chết trên đường làm nhiệm vụ. Mẹ nàng ôm lấy đứa con đỏ hỏn trong lòng, đặt tên là Ly Ca, Ly trong ly biệt, Ca trong ca khúc. Đứa con gái nhỏ này chính là bài ca biệt ly mà chồng bà để lại.
Bà vừa yêu đứa nhỏ, vừa hận đứa nhỏ.
Đến năm Ly Ca năm tuổi bà bỏ nàng ấy lại nơi này, tìm đến một vùng đất khác để lãng quên đoạn tình cảm kia. Ly Ca ở cùng bà ngoại trong một căn nhà nhỏ tồi tàn, những buổi sáng chỉ lót bụng bằng mấy cái sandwich cũ, đôi khi có tiền, bà sẽ mua sữa cho nàng chấm ăn.
Vào thời kinh tế khó khăn như vậy, Ly Ca chẳng thể nào làm gì khác, nàng vẫn ngoan ngoãn cắp sách đến trường, trở thành học sinh giỏi cấp tỉnh rồi cấp thành phố, nàng thương bà ngoại của mình nên càng ráng học. Nhưng vào năm Ly Ca vào cấp ba, bà ngoại nàng cũng mất, niềm hi vọng nhỏ nhoi cũng tan thành bọt khói. Năm đó, Ly Ca chẳng còn gì ngoại trừ số phận luôn phải biệt ly người thân.
Nàng lớn lên, giống mẹ nên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vô ngần, bao nhiêu người ngỏ ý nhưng nàng không đồng ý. Nàng quyết định bản thân cả đời chỉ có thể đơn độc, nàng không muốn bước vào hôn nhân, nàng sợ thứ gọi là gia đình. Nàng từng yêu và đau khổ, nàng cũng từng thất bại, từng bị xem thường, nhưng nàng vẫn sống, như một chồi non mạnh mẽ vươn mình lên trong nghịch cảnh, nàng vẫn tạo được cho mình một tiếng vang như ngày hôm nay.
Phó Ly Ca.
Ly trong biệt ly.
Buổi tối cả đám rủ nhau đi xem phim, xét ra Thường Lạc cũng không nhỏ nhắn gì, đi với bọn trẻ con trông nàng càng thêm chững chạc, nói điều gì đó đều đứng đắn nghiêm túc hơn. Bọn nhỏ thấy lạ nhưng Văn Thường Lạc thường ngày đều thích làm ra bộ dáng bà cụ non, bọn hắn cũng sớm quen.
"Thường Lạc, tối mình chở cậu về nha?"
Cậu bạn Tiểu Thất này vừa nhìn đã biết thích cô, ánh mắt của cậu bé có chút e dè, lại có gì đó muốn giấu diếm. Ở tuổi này việc thích một ai đó là chuyện rất dễ bị phát hiện, ví như Tiểu Thất thích người nhỏ hơn, có thể người ấy sẽ không nhận ra, nhưng nếu người Tiểu Thất thích lớn hơn cậu bé… Khoan đã, nếu như cô chỉ cần nhìn là biết Tiểu Thất thích mình, Ly Ca lớn như vậy lại không nhận ra tiểu nha đầu Thường Lạc kia thích mình sao? Không thể nào!
Nếu Ly Ca để ý biết, tại sao dì ấy lại đối xử với Thường Lạc như vậy?
Trong lòng Thường Lạc tràn đầy mâu thuẫn, cô ngồi đăm chiêu uống cho xong ly nước cam của mình trong khi mọi người nói chuyện rôm rả. Nếu Ly Ca đã biết, dì ấy có chút tình cảm nào với Thường Lạc không? Chỉ trách cô xuyên vào Thường Lạc lúc này khá nhỏ, chỉ tầm mười bảy tuổi, nếu lớn hơn thì mọi chuyện đã dễ dàng hơn nhiều.
"Ê Lạc! Có nghe Tiểu Thất nói không? Xíu cậu để cho Tiểu Thất chở về nha?"
"Không phải cậu nói chở tớ về sao? Bây giờ lại nói Tiểu Thất chở?"
Ban nãy đi là A Châu chở cô đi, hứa chở đi chở về cô mới đồng ý, giờ lại đùn đẩy lại cho Tiểu Thất làm. Phàm là con nít thường hay ghép cặp hai bạn thinh thích nhau lại thành một cặp, Thường Lạc cũng có thể hiểu, nhưng bắt một người trưởng thành như cô đi cho một cậu bé mũi còn chưa sạch tán tỉnh, mất mặt đến độ nào cơ chứ?
"Đi đi, xe Tiểu Thất là xe đạp điện đời mới nhất á. Đi ngon muốn chết."
"Thôi, để mình đi bộ về." Thường Lạc chối quanh.
A Châu thấy vậy mới nói: "Đi đi, xem như cho Tiểu Thất chút mặt mũi đi mà! Cậu đừng từ chối như vậy."
Nói đi nói lại một lúc, rốt cuộc Thường Lạc vẫn phải ngoan ngoãn cho Tiểu Thất chở cô về nhà. Đường về nhà của Thường Lạc khá xa, nếu là chở cô về "Ly" sẽ nhanh hơn. "Ly" ở đây chính là một cửa hàng nhỏ của dì Phó, chuyên bán lẻ quần áo dì ấy tự may, xưởng nhỏ thì sản xuất quần áo theo lố để bán sỉ. Bình thường cả ngày dì ấy thường ngồi lì ở trong cửa hàng, đôi khi thì về nhà nấu ăn, chung quy sở thích cũng chỉ quanh đi quẩn lại một chốn.
"Đến rồi, cậu thả mình xuống đi."
Thường Lạc vỗ vỗ vào vai của Tiểu Thất, cậu nhóc dừng xe lại cô mới bước xuống xe, chào tạm biệt cậu nhóc rồi mới đẩy cửa kính đi vào bên trong cửa hàng. Dì Phó đang vẽ vời, thấy cô vào cũng không mỉm cười như mọi ngày, đăm chiêu vẽ cho xong.
"Dì ơi, dì vẽ bộ sưu tập mới hả?" Thường Lạc ngó đầu nhìn xem thử dì ấy đang vẽ gì, dì ấy một chữ cũng không nói, mím môi lại hệt như đang rất tập trung vẽ.
Nếu dì ấy bận như vậy cô cũng không muốn làm phiền dì ấy, để cho dì ấy có một không gian riêng, cô bèn nói: "Vậy con về nha. Dì làm việc vui vẻ."
Thường Lạc chưa kịp đẩy cửa ra để về đã nghe giọng Ly Ca dịu dàng nói: "Sau này đi xe nhớ đội nón bảo hiểm, xe đạp điện cũng có thể bị té."
"À… dạ…" Thường Lạc gãi gãi đầu, "Ban nãy bọn nó bảo xe mới, nên con đi thử."
"Ừ, dì biết rồi."
"Dì ăn gì chưa?"
Ly Ca im lặng tiếp tục vẽ, không nói không rằng. Dáng vẻ của dì ấy lúc nào cũng xinh đẹp lộng lẫy, ở vùng quê này, vẻ đẹp hiện đại thành thị của dì ấy càng khiến cho dì nổi bật hơn bất kì ai. Dì ấy là người trong mộng của rất nhiều chàng trai, từ nhỏ tuổi đến lớn tuổi, số người tán tỉnh dì ấy hiện tại phải trên mười. Người được đàn ông yêu thích nhiều nhất là dì ấy, người được phụ nữ ghét nhất cũng là dì ấy.
"Vậy con về thật nha? Bye bye dì!" Thường Lạc hiện tại cũng không phải Văn Thường Lạc, đương nhiên là không muốn dây dưa thêm phiền não.
Đến khi Thường Lạc ra khỏi cửa Ly Ca mới thả bút xuống không vẽ nữa, ánh mắt đượm buồn nhìn theo nơi bóng lưng kia khuất dần. Màn đêm lan toả một màu đen u ám, Ly Ca thở dài một tiếng cất gọn đồ của mình rồi chuẩn bị đóng cửa hàng đi về. Ánh đèn đường chiếu xuống mặt đất màu vàng nhàn nhạt, chiếu chiếc bóng đơn bạc của nàng in xuống mặt đất.
Ngày hôm sau Ly Ca liên hệ với những người bán xe đạp điện mua hai chiếc cho Thường Lạc và Thường Hỉ, là loại y hệt như cậu bạn hôm qua chở Thường Lạc về. Cô đứng ở trong sân nhìn chiếc xe mà thất thần, có gì đó trong cô đã vỡ oà ra.
Thì ra không phải Văn Thường Lạc đơn phương, thì ra dì ấy cũng có để ý nàng ấy.
Hai người này lại bỏ lỡ nhau sao?