Chương 17: Đệ nhị mộng: Bạch nhật hướng tây (6)

"Mọi người cố ý hại em?" Tây Nặc rút bàn tay mình lại không sờ đầu Thường Lạc nữa, nàng cũng cảm thấy tay nắm tay có chút kì quái.

Thường Lạc gật đầu: "Em mới đi vệ sinh một chút thôi, quay về đã có chuyện. Đồng hồ của A Hoa nếu em muốn lấy em có thể lấy thần không biết quỷ không hay!"

"Thật sự giỏi như vậy luôn?" Tây Nặc trêu.

Thường Lạc biết được là Tây Nặc trêu mình nên hừ mũi một tiếng, cô trả treo: "Giỏi chứ sao không giỏi, Thường Lạc là giỏi nhất."

"Vậy ai đang quỳ đây ta…"

"Thường Lạc quỳ." Còn trêu cô, rõ ràng biết cô không sai nhưng không cho phép cô đứng dậy. Tây Nặc là giáo viên xấu, ác ma, thừa cơ ăn hϊếp người khác! Thường Lạc liên tục láo nháo trong lòng, hi vọng Tây Nặc hiểu được mà tha cho cô.

"Đứng lên đi cô nương."

Tây Nặc cũng thôi không giỡn nữa, nàng khép cửa phòng giáo viên lại rồi tiếp tục ngồi vào bàn xem giáo án dang dở ban nãy. Thường Lạc ngồi bên cạnh nàng để ý xem nàng làm gì, mặc dù không phải quỳ nữa nhưng Thường Lạc cũng tạm thời không ra khỏi phòng giáo viên được. Cũng may cho Thường Lạc bây giờ đang là giờ lên lớp của tổ Toán, chỉ có mỗi Tây Nặc ở phòng giáo viên này, bằng không thì lớn chuyện.

Hai người yên lặng không ai nói gì, Thường Lạc đôi khi sẽ nhìn gương mặt chăm chú của Tây Nặc rồi đảo mắt đi, khi Tây Nặc làm việc nàng chăm chú tuyệt đối. Nét đẹp từ vẽ nghiêm túc của nàng khiến người khác để mắt đến, nhưng chung quy đàn ông không thích mẫu người phụ nữ quá giỏi giang, họ cần dạng phụ nữ ngoan ngoãn nghe lời phần nhiều.

Có tiếng ai đó xoay nắm cửa, Tây Nặc vội vã nói: "Quỳ xuống."

Chưa nói xong đã thấy Thường Lạc trượt xuống ghế, nghiêm túc quỳ dưới chân nàng. Thầy Kha Vũ chỉ vào lớp lấy xấp bài kiểm tra của mình, thấy Thường Lạc đang quỳ nên vui miệng hỏi, dù sao em ấy cũng là học sinh giỏi nhất lớp chọn.

"Thường Lạc vi phạm nội quy."

"Cũng đừng bắt quỳ nhiều quá, bây giờ… em biết đó, học sinh đều có mạng xã hội hết." Nói rồi Kha Vũ ôm xấp bài kiểm tra của mình đi ra ngoài, còn cười với Tây Nặc một cái.

Đương nhiên Tây Nặc biết học sinh bây giờ đều dùng mạng xã hội, nhưng nàng phạt Thường Lạc cũng không phải chuyện nặng nề gì, mà thật ra… nàng có đã phạt Thường Lạc đâu? Em ấy còn không phải đang ngồi ăn bánh ngọt của nàng?

Vẻ mặt còn có vẻ gian manh!

"Một lát nữa em về lớp thì nói với các bạn cô sẽ gặp phụ huynh em vào ngày mai."

"Cám ơn cô."

Cũng hiếm khi nào gặp được giáo viên tận tâm với học sinh như vậy, Thường Lạc thấy Cố Thường Lạc được người ta quan tâm lại không để tâm đến, người chuyên tổn thương mình thì lại yêu đến đậm sâu.

Buổi chiều,Thường Lạc nằm yên trên giường tận hưởng sau một ngày đi học mệt mỏi, dù là phải đi học lại nhưng gia cảnh của Cố Thường Lạc rất tốt, học xong có thể nghỉ ngơi được, cũng có thể vui chơi được. Khi rảnh cô hay chơi game trên máy tính, chọt tay thử vào đàn piano, còn có thể ra sân bơi lội. Thường Lạc thấy có thể Lục Chi không yêu cô, nhưng gia cảnh của cô thì không thể không yêu, có lẽ vì vậy mà có nụ hôn kia.

Vẹt huynh bay lởn vởn ngoài trời rồi đậu bên ngoài cửa sổ, liên tục gõ mỏ vào cửa kính yêu cầu mở cửa. Thường Lạc ít khi nào thấy vẹt huynh hiện nguyên chân thân như thế này, cô đứng dậy mở cửa, vẹt ta bay vào bên trong, đập đập cánh rồi đậu ở trên bàn.

"Thường Lạc, Người bảo ngươi đến tận buổi prom rồi hẳn chia tay. Người và các cận thần đã xem xét cuộc đời của Lục Chi…"

"… Và thấy cô ta không khác gì con khốn?"

"Phải! Bây giờ lật ngược lại, thay vì khiến cô ta hạnh phúc, ngươi hãy trừng phạt cô ta cả đời đau khổ."

Bình thường Người làm việc không bao giờ sai sót, các báo cáo của cận thần đều xem qua kĩ càng, nhưng Lục Chi là một bạch liên hoa điển hình, lại ỷ có chút thông minh ngụy tạo mọi thứ. Vẹt huynh kể lại cho Thường Lạc nghe về cuộc đời của Cố Thường Lạc trước đây, là Lục Chi tỏ tình trước, sau đó trong quá trình yêu đương lại phát sinh tình cảm với Liêu Vỹ. Hai người lén lút sau lưng Cố Thường Lạc, mà Cố Thường Lạc vì quá đau lòng nên không ít lần tự tử.

Sau khi Lục Chi đi học đại học mọi chuyện càng đỉnh điểm hơn, Cố Thường Lạc khăng khăng muốn chở nàng ấy đi học vì nếu không nàng ta sẽ gặp tình nhân. Vì du͙© vọиɠ của chính mình, Lục Chi dối gạt Thường Lạc. Sau đó lại phát hiện ra Liêu Vỹ chịu không nổi cảnh nàng ta ái ân với Thường Lạc nên tìm đến sự an ủi của người khác, nàng ta đã hạ độc thủ, xuống tay gϊếŧ chết kẻ phản bội rồi tự giam cầm chính mình trong nhà Thường Lạc. Khiến Cố Thường Lạc bị buộc tội gϊếŧ người và giam cầm do ghen tuông mù quáng, Cố Thường Lạc bị xử tử hình khi tuổi đời vừa mới hai mươi ba.

Cảnh sát tin tưởng Lục Chi vì lý lịch của nàng ta quá sạch sẽ, ngay cả Người cũng tin nàng ta, nghĩ rằng nàng ta đau khổ nên dùng Tống Thường Lạc làm tốt thí bồi thường cho nàng ta những ngày trước, tác hợp cho nàng ta với Liêu Vỹ. Đến bây giờ phát hiện ra nàng ta ma mãnh và quỷ quyệt, hồn của Cố Thường Lạc cũng bị đày đi, sớm hồn phi phách tán.

Người chần chừ mấy hôm nay là để cho các bộ phận liên đới làm việc cặn kẽ hơn, vì Người có cảm giác trong ánh mắt giả vờ trong veo kia có chút toan tính. Kẻ toan tính với cả Người, đây là lần đầu tiên người thấy.

Lục Chi là kẻ phản Thần!

Với sự ma mãnh của mình, Lục Chi hoàn tất hồ sơ cuộc đời mình trong sự bi thương, sạch sẽ, trong hồ sơ ghi rằng Cố Thường Lạc yêu nàng đến mù quáng, giam cầm nàng, còn gϊếŧ chết đi Liêu Vỹ. Trải qua bốn vòng khảo nghiệm, nàng ta đều xuất sắc nói dối vượt qua. Trong cả triệu linh hồn, đây là lần đầu tiên Người thấy linh hồn kinh tởm đến vậy.

Người suýt chút là mắc bẫy của nàng ta, nếu không vì ánh mắt có chút đảo đi khi Người hỏi: "Vậy khi ngươi hôn Cố Thường Lạc, cảm xúc là gì? Vì sao lại như vậy?"

Nàng ta trả lời là rung động đầu đời, cũng là tò mò khám phá.

Người biết… không chỉ có vậy!

Vậy nên người cứ án binh bất động một mặt làm theo nguyện vọng của nàng ta, một mặt tra lại kĩ càng từng kẽ hở của vụ việc này. Tra mất gần hai tuần cuối cùng cũng thấy kẽ hở, người có tội đến lúc phải chịu lại quả báo mình phải chịu. Nhưng Người cũng vô pháp khiến linh hồn Cố Thường Lạc có thể tập hợp lại, đành áy náy để Tống Thường Lạc sống thay nàng ta.

Lục Chi từ nữ chủ cần được giải cứu biến thành bạch liên hoa cần phải trừng trị, một đời khó có thể bình an.