Chương 36

Hắn mặc xong quần áo cho A Cơ Man xong, trở lại thành một vũ cơ xinh đẹp. Nàng dùng ngón tay chạy vuốt lại mái tóc dài, lơ đãng nói:

- Ngươi muốn chạy trốn không?

Đột nhiên nghe được câu này, Huỳnh Giảng không thể tin vào tai mình:

- Cái gì?

- Muốn chạy trốn không?

A cơ man ra hiểu:

- Lúc này có thể rời đi.

Huỳnh Giảng trong lòng suy nghỉ trốn sao cần gì phải trốn nhung vẩn nói :

- Làm sao trốn?

Cửa lao bị khóa sắt khóa, chẳng lẽ thủy lao có đương thông đi ra ngoài?

A cơ man cầm lấy bình mang cơm, từ đáy bình lấy ra một cái chìa khóa, thoải mái mở cửa lao ra.

- Phía ngoài không có khóa, chỉ cần thuận đường nay đi là được rồi. Lúc này bọn chúng đang ngủ, cẩn thận một chút, sẽ không có ai phát hiện.

Huỳnh Giảng cẩn thận đẩy cửa lao, trước mắt là một cái địa đạo quanh co khúc khuỷu, chỗ quẹo của có một tấm khoang ánh sáng không rõ la thông hướng phương nào. Hắn đi hai bước, phát hiện A cơ man vẫn đứng nguyên tại chỗ.

- Đi a.

A cơ man lắc đầu:

- Ta không đi.

- Tại sao?

Huỳnh Giảng không cho mình là một thiên sứ vô cùng thiện lương, nhưng người thiếu nữ này đã cùng mình trai qua quan hệ xá© ŧᏂịŧ, mới vừa rơi còn ái ái ân ân, hiện giờ cứ như vậy mà vỗ vỗ cái mông rời đi, để nàng một mình ở lại địa lao này, thì Thật là điều mà một nam nhân không thể làm được.

- Ta dẫn cô cùng đi. Đừng lo lắng, ta nuôi được cô mà.

Mặc dù lúc này Huỳnh Giảng đả đem theo 25 người nử nô nhưng khi nói ra lời này, hắn tự tin mười phần.

A cơ man quơ quơ bắp chân, cái chuông trên mắt cá chân lập tức phát ra một chuỗi tiếng đông giòn vang:

- Chuông này không lấy ra, để cho bọn chúng nghe được, ngay cả ngươi cũng đi không được. Hơn nữa thương quán trông chừng ta rất kỹ, nếu như ta cũng chạy trốn, bọn chúng nhất định sẽ tìm kiếm toàn thành. Nơi nào cũng là người của bọn chúng, chỉ cần trốn một cái là sẽ bị bọn chúng bắt trở lại ngay.

- Không được!

Huỳnh Giảng cố chấp thuyết phục:

- Ta không thể để một mình cô ở lại đây!

- Hay là ngươi đi trước đi, ra đến bên ngoài rơi nghĩ biện pháp cứu ta.

Huỳnh Giãng suy tư chốc lát, quả quyết nói:

- Ta đi một mình vậy! Cô yên tâm, ta nhất định sẽ tới cứu cô!

Nói tay xoa đầu A Cơ Man tăng tư chất Truyền Thuyết và tuyệt kỷ mình đồng da sắt và mê hoặc cho nàng.

Một luồng ý thức chạy qua thức hải A Cơ Man một lúc sau xong liền quỳ xuống hôn chân A Cơ Man nhanh chóng bước đi.

Dưới chân, nham thạch vừa lanh lại vừa cứng, chân không đi ra không phát tiếng đông nào. Hắn vịn vách đá, vô cùng cẩn thân đi ra sơn động.

Mặt ngoài động khẩu chính là nhà đá trẻo đầy hình cụ, lúc này bên trong không có một bóng người. Gã Tôn mặt thẹo không biết chui tới nơi nào, không chứ phòng bị.

Cửa nhà đá không khóa, Huỳnh Giảng nhẹ nhàng đẩy ra, trước mắt là một đình viện do nhũng mảnh đá xanh trải thành, ánh trăng chiếu lên trên đó phảng phất như một tầng nước chớp động.

Đứng ở trên thềm đá, Huỳnh Giảng có chút không tin là mình có thể dễ dàng trốn thoát như vậy. Hắn thầm mắng một tiếng, bọn này đúng là phế vật! Phòng giam mà làm thành như vậy, không có ai chạy trốn mới kỳ quái!

Đang khi Huỳnh Giảng bước chân vào đình viện, sau lưng nghe "Băng " một tiếng, truyền đến tiếng dây cung chấn động không khí. Một mũi tên nhọn từ tường cao bay nhanh va mạnh xuống, xuyên thấu bắp chân của hắn.

Một gã hán tử thủ hạ của Qua Long đứng ở trên tường, cầm cung tiễn cao giọng hô:

- Qua lão tam! Có đầy tớ chạy!

Huỳnh Giảng một tay án lấy bắp chân, rút ra MŨi tên dài xỏ xuyên qua da thịt ở bắp chân, Tôn mặt thẹo sải bước đi lên, một cước đá ngã đá vào chân hắn liền bị dội ra lùi lại hai ba bước, Người Hắn nặng nề đυ.ng trên mặt đất.

Trong cành huyên náo, hắn thấy một thân ảnh nhỏ khoác áo hồng từ đường hang đi ra ngoài. Chuông bạc ở mắt cá chân A cơ man nhẹ nhàng vang lên, trên mặt mang vẻ chế nhạo và khinh thường.

Huỳnh Giảng ngẩng đầu lên, khàn giọng hỏi:

- Tại sao?

Huỳnh Giảng biết bản chất của cái thế giới này là gì, Hắn có thể dễ dàng chạy ra khỏi lao tù như vậy chỉ có một nguyên nhân là bọn chung cố ý làm cho hắn chạy trốn.

Mở cửa lao, A cơ man không phải là giúp hắn, mà là đồng mưu của bọn chúng. Nhưng Huỳnh Giảng , bọn chung phí sức và tốn thời gian đem hắn bắt lại, dùng nghiêm hình đánh đập, khiến cho hắn thừa nhận là đào nô, tại sao lại cố ý để cho hắn chạy trốn?

- Bởi vì... dạng người như vậy họ mới có lý do gϊếŧ chết ngươi

A cơ man nhẹ nhàng đi tới:

- Ngươi nên biết, ở trong thương quán, đầy tớ không phải có thể tùy ý giá hại, nhưng đầy tớ chạy trốn thì ngoại lệ.

Nhìn vào vũ cơ sáng rỡ này, Huỳnh Giảng thở phào nhẹ nhõm

A cơ man cúi người xuống, ghé vào lỗ tai hắn, nhỏ giọng nói:

- Ta hận nhất những thứ nam nhân như các ngươi. Các ngươi hạ lưu giống như chó hoang ven đường, tham lam giống như ngột ưng ăn xác thối, hèn hạ chẳng khác gì lão thử.

Huỳnh Giảng nói :

- Chết dưới chân nàng quỷ cũng phong lưu, ta thích lúc nãy mùi hương dâʍ ɖị©ɧ cộng với mùi vị máu của nàng thật sự hấp dẫn lúc ta nếm thấy ngọt ngào ta rất quý những giọt máu đó.

- A!

Tôn mặt thẹo quay đầu nhìn A cơ man chằm chằm:

- Ngươi, con tiện nhân này "

- Đứa ngốc, một chút máu gia thi lừa gạt được ngươi rơi. Ngươi cho răng nơi này sẽ có xử nữ sao?

A cơ man cao hứng vỗ tay:

- Hmm, nhìn bộ dạng ngươi rút lui ra lúc đó, ta thật là vui và tức cười.

Tôn mặt thẹo còn muốn nói tiếp, Qua Long ở phía sau gào to:

- Mặt thẹo! Còn chờ cái gì! Gϊếŧ hắn rồi!

- Được,!

Tôn mặt thẹo giơ liêm đao lên, hướng vào sau cổ Trần Tiểu Thiên bổ tới.

Hắn nhẹ nhàng lách người qua một bên dùng mũi tên lúc đâm thẳng vào dưới bụng tên này nhói đau, bị một vật thể bén nhọn xuyên thấu ổ bụng.

Tôn mặt thẹo mở to mắt. Trong mắt hắn, cái tên vô luận là thương nhân chán nản hay là tên khất cái gặp phải ở hiệu cầm đồ nay yêu hẹn như người nhà quê, nhưng không ngờ chính cái tên người nhà quê này đã dễ dàng rút mũi tên từ bắp chân ra, đem mũi tên rỉ máu đó đâm vào trong bụng mình.

Tôn mặt thẹo thân thể lắc lư một chút, liêm đao trong tay rơi xoàng xuống đất.

Mặt hắn không chút thay đổi cầm mũi tên lần nữa rút ra rồi đâm vào bung Tôn mặt thẹo.

Ting Chúc mừng gϊếŧ thành công Tôn mặt thẹo + 1000 kinh nghiệm.

Tôn mặt thẹo mềm nhũn nằm trên bả vai Huỳnh Giảng, con ngươi trợn ngược, lộ ra màu trắng như cá chết. Nụ cười chế ngạo trên mặt A cơ man đọng lại, kìm lòng không đậu thối lui một bước...

Trên tường, tên cầm cung còn đang sững sờ, Qua Long đã quát xông lên, rút ra trường đao bên hông, một mắt còn sót lại hung quang chớp động.

Hắn dùng Vô Ảnh biến mất trong tít tắt dùng tay phải chưởng ra một chưởng kình phong làm Quan Long té xuống hộc máu tươi, định gϊếŧ chết hắn đột nhiên độc nhãn tàn bạo ngó chừng một thân ảnh trong đình viện vừa tới, nặn ra một nụ cười khó coi:

- Thì ra là Ngưng vũ thị vệ trưởng!

Trước mặt Huỳnh Giảng là một cô gái có vóc người cao gầy. Nang mặc quần áo màu đen, những sọc vân trên áo nhịn giống như hàn băng, bên trong áo ẩn chứa một áo giáp khán mất.

Từ phía sau lưng nhìn lại, cô gái này chân dài, thần cao so với Huỳnh Giảng cũng không thua gì. Bên hông trái nàng đeo một mặt thuẫn nho nhỏ, phía bên phải trang bị một thanh liêm đao, hình dạng như vành trăng, vỏ đao do gỗ chắc chế thành, phía trên văn sức chất phác tự nhiên, tràn đầy hơi thở hoang dã.

Ngưng Vũ nắm cổ Huỳnh Giảng, đem hắn ném ra khỏi hiểm cảnh, tiếp theo tiện tay vứt hắn qua một bên, sau đó từ trong tay áo lây ra một cái khăn lụa, đem chỗ da tiếp xúc vơi Huỳnh Giảng lau chùi sạch sẽ, cuối cùng cũng tiện tay đem khăn lụa bỏ đi. Mặc dù nhìn không thấy nét mặt của nàng, nhưng vẻ ghét cay ghét đắng căn bản không hề che dấu.

Ngưng VŨ không quay đầu lại, hỏi:

- Ngươi chủ tiệm đan dược và vủ khí phải không?

Huỳnh Giảng vẫn chưa trả lời, Qua Long lớn tiếng nói:

- Thị vệ trưởng nhìn cẩn thận, đây là đào nô của thương quán!

Huỳnh Giảng nói:

- Ta là thương nhân! Bị các ngươi bắt tới!

Qua Long cười lạnh một tiếng:

- Nô tài chết bầm! Ngươi trên cổ còn in rõ dấu ấn ký của thương quán, còn dám nói không là đây tới!

Một thanh âm lạnh như băng vang lên:

- Trong danh sách đầy tớ của Thương quán có tất cả sáu mươi ba tên. Bốn mươi mốt tên bị nhốt ở kho thương quán để chuyên chở hàng hoá. Mười bảy tên ở lại thị trường, tùy kỳ tiếp dỡ hang hóa từ xa.

Này đang trong biệt viện có cả thảy năm đầy tớ, một gã bị dung hình, cặp chân đã chặt đứt hai gã bị tù ở thủy lao tên kia ách nô ở trong phòng các ngươi, nơi này còn có một tên vũ nô. Qua Long, tên này là đầy tớ từ nơi nào đến hả?

Qua Long không nghĩ tới là nàng đem tình hình đầy tớ nói ra rõ ràng như thể, nhất thời cứng họng.

Ngưng Vũ lạnh như băng nói:

- Ngươi mượn danh nghĩa thương quán buôn bán nô ɭệ riêng tư, hôm nay chuyện bại lộ, muôn gϊếŧ Người diệt khẩu sao?

Huỳnh Giảng cười cười tham lam nuốt không trôi phải nhả ra hên là mình chẳng những bị bắt làm nô ɭệ, lại còn là nô ɭệ bán lén bán lậu. về phần tên nữ thi vệ này, rõ ràng là có liên quan đến vật phẩm ma hắn cầm chẳng lẽ có người nhìn ra những thứ đó không thuộc về cái thế giới này?

- Vậy là ngươi không phục phu nhân quản thúc rồi?

Qua Long lúc này đã không có đường lui, độc nhãn của hắn nhướng lên, vung đao vẽ ra trên mặt đất một đường sâu gần hơn tấc, lạnh lùng nói:

- Tiện phụ họ Tô kia gϊếŧ chồng đoạt gia sản! Khuê mẫu như xà hạt! Qua Long ta cùng Bạch hồ thương quán từ đây một đao hai đoạn! Không tiếp tục liên quan gì nữa!

Vừa nói, y đứng thẳng thân nhảy về phía sau.

- Muốn đi sao?

Ngưng Vũ cổ tay vừa động, Huỳnh Giảng còn không thấy rõ động tác của nàng, một thanh Nguyệt Nha liêm đao liền rời vỏ bay ra, không tiếng động đã lướt đến sau lưng Qua Long.

Qua Long bước ra hai bước, nhìn có vẻ như muốn liều mạng chạy trốn, nhưng đột nhiên thân thể quay lại, Trường đao chớp loe hàn quang, bổ tới liêm đao trong tay Ngưng vũ.

Người bình thường chạy trốn, sau lưng không khỏi bỏ trống môn lộ. Qua Long lại dùng phương pháp trái ngược, dùng chạy trốn để dụ địch, kì thực dấu diếm sát cơ, thừa dịp Ngưng vũ chưa chuẩn bị, ra tay hạ sát thù. Y cách Ngưng vũ bất quá một bước ngắn, lúc này đột nhiên dừng bước xoay người, giống như Ngưng Vũ tự đưa bản thân ra trước mũi đao vậy.

Ngưng Vũ dùng liêm đao hình trăng lưỡi liềm ngăn trường đao lại, thân thể liền lùi lại ba bước. Qua Long ngay sau đó giảm chân tiến lên, áp sát ba bước, ánh đao soàn soạt, giống như ba đào hướng Ngưng vũ bay tới.

Qua Long cam Trường đao dài năm thước, riêng chuôi đao đã hơn một thước, lưỡi đao chỉ rộng hẹp hơn tấc, thân đao thon dài. Hắn lợi dụng lực lượng lưng eo, chém vớt đúng cách, liên kích tuần tự, thân theo hướng đao, đao theo người chuyển, tiến thối liên hoàn, đao pháp nhanh nhẹn dũng mãnh khoẻ mạnh, bén nhọn cực kỳ.

Ngưng Vũ dùng liêm đao chỉ có một nửa độ dài so với Trường đao của Qua Long. Đối mặt với thế công vũ bão, Ngưng vũ vẫn tiến thối tự nhiên, lộ ra vẻ bình tĩnh.

Qua Long một vòng tấn công mạnh nhưng không hiệu quả, lần nữa nghiêng thân giao kích, tay trái bỗng nhiên buông chuôi đao, giơ tay bắn ra một mũi ám tiễn.

Tùy theo cơ quan phát ra, ám tiễn có tốc độ nhanh hơn so với cung tên bình thường. Ngưng Vũ cách Qua Long gần trong gang tấc, căn bản không kịp né tránh, nhưng tay trái y thi khe búng ngón trỏ lên, nhẹ nhàng gạt mũi tên nhọn đi.

Đầu ngón tay chạm vào không khí phảng phất hấp thu ánh trăng phía chân trời, lay động phát ra một vòng bạch sắc, ngưng tụ trên mũi tên, khiến lực lượng tích chứa trên tên phảng phất trong nháy mắt bị không khí ba đông rút hết, cứ như vậy treo ở đầu ngón tay Ngưng vũ... Đây hiển nhiên không là võ công đơn thuần.

Qua Long rống to thu đao chém về, múa tít trước người ngay cả một mảnh gió thổi cũng không lọt ánh đao.

Ngưng vũ vứt ám tiễn, liêm đao múa lên giống như một mảnh lá bị gió nhẹ thổi xuyên thấu qua ánh đao, lướt đi nửa thước.

Sau đó, đao trở về vỏ, giống như không hề phát sinh chuyên gì, lạnh lùng nhìn Huỳnh Giảng.

Một chút vết máu từ trong ánh đao tóe ra, Qua Long liều mạng quơ trường đao, cơn rống to đã biến thành tiếng tru đầy sợ hãi.

Ngưng Vũ không để ý đến ánh đao sau lưng, lạnh lùng nói với Huỳnh Giảng:

- Thứ ngươi cầm là vật phẩm gì?......