Chương 16

- Kết trận.

- Gϊếŧttt...

Ở trong một sát na này, đệ tử ba tông xuất hiện, vây lấy quái vật.

Huỳnh Giảng nhìn tình huống, hiểu rằng con quái vật tu vi Tiểu Thiên Vị trung giai này dữ nhiều lành ít, bởi trong đám đệ tử này không thiếu cường giả.

Thế nhưng, một màn khác thường lại lập tức phát sinh, để hắn phải há hốc miệng.

Quảng cáo

Quái vật kia đột nhiên ném bảo rương về phía đỉnh đầu đám đệ tử ba tông.

Mà trong đám đệ tử có người lập tức nhảy vọt lên, bắt được bảo rương, rồi khẩn cấp mở ra.

Trong một sát na, một luồng sáng đen lóe lên.

"Xoẹt xoẹt..."

- Sư huynhhhhh...

- Sư đệeeeee....

Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Huỳnh Giảng trợn tròn mắt, điều này sao có thể.

Trong khoảnh khắc bảo rương mở ra, một luồng sáng đen nháy mắt phân ra làm vô số, rồi giống như những thanh kiếm sắc bén, đâm thủng thân thể của đám đệ tử kia.

Ngoại trừ mấy người tu vi cao nhất, khó khăn lắm mới tránh được, còn thì không một ai may mắn thoát khỏi.

Tiếp đó, trên mặt đất phảng phất như có lực hút bí ẩn, hút lấy máu tươi, khiến các thi thể không ngừng khô héo, cuối cùng quắt queo như xác ướp.

Huỳnh Giảng nhìn những thi thể này, mặt nghiêm lại, chẳng lẽ cột sáng đen mà mọi người nhìn thấy phóng ra từ cấm địa cũng không phải trọng bảo xuất thế, mà là tên khốn khϊếp nấp trong Táng Hải Yêu Địa cố ý làm ra dị tượng, thu hút người tiến vào?

Trong lúc Huỳnh Giảng suy nghĩ, đám đệ tử còn sống sót cũng không may mắn lần nữa, toàn bộ bị quái vật kia dùng một ngón tay xương sắc nhọn đâm thủng ngực, tuyệt khí bỏ mình.

Quái vật đứng nơi đó, khuôn mặt kinh khủng giống như nở một nụ cười, sau đó giơ tay lên, nuốt mấy thi thể đang bị chọc thủng ngực thành xiên ở ngón tay vào trong miệng.

- Thật mạnh...

Giờ khắc này, Trong tay Huỳnh Giảng cầm chùy đập một chùy lên đầu hỏa nhân hắn nghỉ thầm chết mẹ mày nè không ngờ trúng một chùy hỏa nhân một bên đầu bị bễ nát nhưng không chết. Âm thanh hệ thống vang lên chúc mừng nhận 300 điểm kỷ năng, 300 điểm rèn luyện luyện, hắn giật mình không ngờ mạnh như thế lần này hố cha rồi.

Hỏa nhân quay lại ngọn hỏa diễm bay ra trúng vào người hắn âm thanh ting chúc mừng nhận 50 điểm rèn luyện, hỏa nhân thấy hắn không chết liên tục gào thế không xong hắn liên tục chạy đi đến đâu hỏa nhân liên tục chạy theo hỏa nhân đi đến đâu, yêu thú không ngừng gào thét bên tay hắn liên tục cộng 100 200 150 200 điểm kinh nghiệm, điểm kỷ năng, điểm rèn luyện, kim nguyên bảo hắn điên cuồng chạy 4 ngày sau vẫn bị đuổi đột nhiên hắn dừng lai.

Hỏa nhân thấy hắn grầm gừ tiến lại như liền như lần trước một mùi khét trên cơ bắt đầu tan chảy, không biết bao nhiêu lần hồi sinh hắn tức giận nhớ lại có Thiên Địa Dị Hỏa liền từ đan điền bay ngọn lửa bạch sắc, thấy vậy hỏa nhân lùi lại định bỏ chạy nhưng chưa kịp chạy một phần cơ thể bị thôn phệ một canh giờ sau Hỏa Nhân bị thôn phệ hết.

Âm thanh hệ thống vang lên chúc mừng yêu thú Kết Đan Trung kỳ nhận hộp quà Nguyên Anh Trung Kỳ, 100000 điểm kinh nghiệm, 9000 điểm kỷ năng, 10000 Điễm Rèn Luyện, 1000 Danh Vọng, 1000 Ngân Sức á đù đúng là boss có khác.

Tìm nơi an toàn thấy mệt mỏi liền dùng Thiên Hoàng kiếm tự sát mười giây sau đứng dậy lấy Thiên Hà Vương Đỉnh ra biến lớn lên dùng Thiên Địa Dị đun nước hơi ấm bốc lên hắn cởϊ áσ quần nhãy vào, Thật là dễ chịu ting chúc mừng nhận 100 điểm rèn luyện éo tắm củng nhận được rèn luyện sao hôm nay ngày gì sao ta mai mắn vậy.

Bổng niên nghe tiếng kêu cứu và chạy của một thanh nhiên mặc áo của Thái Hoa Tông hắn liền thấy một thanh nhiên cưỡi con hắc báo tam giai đuổi theo, thấy hắn đang tắm liền nghiêm mặt hỏi:

- Ngươi thấy tên đệ tử nào của Thái Hoa Tông chạy qua đây không?

Huỳnh Giảng lắc đầu đầu, người đó nói tiếp:

- Ngươi nói láo ta gϊếŧ chết ngươi.

Hắn cười cười cầm vài giọt nước mắt trong đỉnh ném ra do quá gần thanh nhiên kia bị gϊếŧ chết hắn cười cười gϊếŧ đồng môn ta sao?

Bước ra mặc áo quần vào đổ nước trong thiên hà vương đỉnh thu nhỏ cất vào hành trang bước ra sau nói:

- Sau Bị Truy sát có gây thù chuốc oán với bọn chúng không?

Người nhiên vừa thở vừa nói:

- Đang đi bị một nhóm người tấn công sư huynh Trần Cường đánh lạc hướng cho ta chạy đi tìm người giúp đở, Hắn nghiêm mặt gọi Hổ Vương ra ngoài thấy vậy tên kia run rẩy định lui lại, Huỳnh Giảng nói:

- Mau lên chỉ đường giúp đỡ sư huynh và mọi người, vừa lên Hổ Vương grầm lên chạy theo hướng tên đệ tử kia chỉ nữa canh giờ đã đến nơi thấy 6 người Thái Hoa Tông người đầy thương tích.

Một người trong nhóm áo vàng nói:

- Thái Hoa Tông mau đưa tay chịu trói ta còn tha mạng không gϊếŧ hết.

Một cô gái là đệ tử Thái hoa tông lên tiếng:

- Ta có chết cũng không đầu hàng? bọn Hoa Sơn Tông các ngươi sẻ bị Thái Sơn ta gϊếŧ hết...

Một thanh nhiên cười lớn:

- Các ngươi muốn gϊếŧ bọn ta sau sống rời khõi đây rồi nói, liền dùng kiếm chém vế phía cô gái vừa nói một thanh đứng ra nhận lấy một kiếm liền chẻ đôi người thanh nhiên kia.

Cô gái gào thét sư huynh, ta gϊếŧ ngươi .....

Người thanh nhiên cười lớn:

- Sư Huynh cho đệ cô gái này...

Người Đàn ông giật đầu, tên vừa nói tiến lại gần vừa lúc đó tiến lại dùng tay xé áo nử đệ nử bị tuột xuống hắn cười lớn cô gái đỏ mặt dùng tay che đi bộ ngực tròn trắng bốc mấy nam thanh nhiên cười lớn còn nử đệ tử Hoa Sơn Tông đỏ mặt người đó tiếp tục xé váy đôi chân trắng giữa chân một cái qυầи ɭóŧ màu hồng che những gì cần che.

Đột nhiên trên trời rơi xuống một cái chùy rơi xuống ngay người thanh nhiên làm nhục đồng môn, trên tay hắn cầm Thiên Hoàng Kiếm dùng Vô Ảnh dùng Vũ Điệu Tử thần 4 tên đệ tử Hoa Sơn Tôn máu từ huyết hầu ra từ bốn tên nam dệ tử Hoa Sơn Tôn, âm thanh hệ thống vang lên chúc mừng giêt Trúc Cơ Đình phong cộng 100 kinh nghiệm 100 vàng 10 điễm kỹ năng, 10 điễm rèn luyện... tất cả mọi người há hốc mình không biết chuyện gì xãy ra.

Một Thiếu Nhiên Trặc 14 15 tuỗi liền nhạt thanh chùy lên một dòng máu nhỏ xuống hắn nói:

- Các ngươi muốn chết như thế nào?

Người Thanh Nhiên nghiêm mặt nói:

- Không Biết tự lượng sức hắn khinh thường cả nhóm cười lớn.......

Đột nhiên hắn biến mất người tu vi yếu nhất bị đánh như bánh thịt, trên chùy còn rơi xuống đất hằn cười cười tên vừa nói gầm lên cầm kiếm miệng thét lên người kiếm hộp nhất da^ʍ thẳng vào ngực phải cười lớn , huỳnh Giảng mặt không đổi cầm kiếm tiếp tục đâm vào tay còn lại dùng chùy đập nhẹ lên đầu thanh nhiên áo vàng ốc bay tung tóe.

Hổ Vương chở đệ tử Thái Hoa Tông mọi người thấy khí tức Hổ Vương tỏa ra một người run rẩy, hắn ra lệnh gϊếŧ tất cả nam đệ tử mặc áo vàng còn nữ để lại, chưa đầy 1 canh giờ tất cả nam đệ từ Hoa Sơn Tôn đả bị hổ vương ăn hết vào bụng nữ đệ tử tay run run khuôn mặt tái mét quỳ xuống xin tha ....

Huỳnh Giảng cười nói:

- Ta không phải chính nhân quân tử nhưng rất ít gϊếŧ phụ nữ. Nhìn lại thấy mọi người hỏi lấy 5 bình hồi huyết đan cho năm người, nói tiếp tục lên đường ai muốn theo thì đi không thì thôi....

Tất Cả mọi người lên đường cho Hổ Vương vào linh điền, tiếp tục lên đường nhìn phía xa đập vào mắt mọi người là một tòa cung điện nằm dưới đất. Cung điện này cũng không lớn, nhưng lại lơ lửng giữa không trung.

Mà ở bên ngoài, một sợi xích sắt có hai đầu móc chặt trên tường quấn quanh lấy cung điện này, trên mỗi mắt xích đều có những đạo ấn ký thần bí lóe lên, phảng phất là đang trấn áp tà vật.

Còn cung điện được xích sắt quấn quanh thì lại giống như là bị nhúng vào trong ao máu, bề mặt loang lổ vết máu. Cũng có rất nhiều phù văn ấn ký tỏa khí tức thần bí trên đó, thế nhưng đã mất đi thần quang.

Mà bên ngoài cung điện có một cái đài cao, bốn phía trên đài có bốn cây cột bằng xương, một bóng người không nhìn rõ mặt đang bị dính chặt lên một trong bốn cây cột xương đó.

Hắn nói mọi người cẩn thận để ta đi xem như thế nào, hắn tìm một nơi an toàn dùng hệ thống tắt khí tức của mình dùng vô ảnh, xích sắt bắt đầu đứt rơi xuống, Huỳnh Giảng nhìn nhìn cung điện, nuốt một ngụm nước bọt, rồi hét lớn một tiếng:

- Mọi người chạy mau.

"Ầm ầm..."

Cung điện kia hoàn toàn thoát khỏi xích sắt kiềm chế, không ngừng hạ xuống, mà vết máu trên cung điện, ở một khắc này giống như biến thành tươi mới trở lại, tỏa ra khí tức khiến lòng người run sợ.

một bàn tay khổng lồ đánh thật mạnh tới.

một cỗ khí tức mạnh mẽ đến không thể ngăn chặn tuôn ra.

Vết máu trên cung điện tỏa ra hào quang màu đỏ quỷ dị, rồi rót vào bên trong

"Ầm..."

Giờ phút này, cung điện kia sụp đổ, tro bụi đầy trời che đi tất cả, không nhìn rõ tình huống bên trong.

"Kéttttttt..."

Bỗng từ đống đổ nát truyền ra một âm thanh làm lông tóc dựng đứng

"Uỳnh..."

Trong một sát na, một cột sáng màu đen từ đống hoang tàn kia phóng lên cao, xuyên qua mặt đất mà phóng lên tận trời xanh.

Bên ngoài Tuyệt Tình Cốc, đám người gồm trưởng lão các Thái Hoa Tông, Băng Linh Tông, Hoa Sơn Tông thấy luồng sáng này xuất hiện thì tất cả đều biến sắc.

Bọn họ không rõ đã xảy ra cái gì bên dưới, nhưng cho rằng nhất định là có người đoạt được trọng bảo, chỉ không biết là ai.

Dưới lòng đất.

Huỳnh Giảng lấy tay che mắt. Loại ánh sáng này để cho hắn có cảm giác không thoải mái. Xem ra cột sáng một ngày một đêm lần trước là từ nơi này phát ra.

Lần này cột sáng đen cũng không kéo dài quá lâu, bắt đầu dần dần tiêu tán.

Mà lúc này, Huỳnh Giảng nhìn thấy trong đống hoang tàn xuất hiện một cái quan tài đá dựng đứng lên. Quan tài này có phong cách cổ xưa thần bí, mặt trên khắc đầy phù văn ấn ký, nhưng những phù văn ấn ký này đều mờ mịt không phát sáng nữa•••••