Chương 4: Thuê Trọ

Lời này Thịnh Hạ tin, xung quanh đây đều rất khó tìm phòng, nơi này an tĩnh, tiện nghi, điều kiện cũng cũng không tồi, bây giờ cô không thuê, phỏng chừng rất mau là có thể tìm được khách thuê mới.

Cô thật sự không thể mở miệng xin nữa, đành phải nói: “Vậy được rồi, xin lỗi đã quấy rầy, tôi lại tìm xem nơi khác thử.”

Nói xong liền muốn xuống lầu.

Cô gái nhỏ từ đầu đến cuối đều rất lễ phép, hơn nữa trong nháy mắt cô xoay người đi, trong đôi mắt lơ đãng bộc lộ nỗi thất vọng cùng mỏi mệt không biết làm sao, làm Trần Văn Vân nhớ tới cuộc sống của cô trước kia khi vừa tới Hoành Điếm.

“Này, cô bao lớn rồi?” Trần Văn Vân hướng về bóng lưng kia buột miệng hỏi. Thịnh Hạ quay đầu lại: “Tôi năm nay mười chín tuổi.”

Hô, mới mười chín, so với cô khi vừa tới Hoành Điếm còn nhỏ hơn hai tuổi. Hơn nữa nhìn dáng vẻ cũng là vừa từ nông thôn tới, cả người đều lộ ra bộ dạng chật vật, phỏng chừng cũng đã trải qua một phen lận đận.

Trần Văn Vân không tự giác thả chậm tiếng nói: “Trên người của cô…… Rốt cuộc còn có bao nhiêu tiền?”

Mặt Thịnh Hạ từ trắng chuyển hồng, có chút khó mở miệng, có thể cùng một người xa lạ vừa nhận thức nói ra khốn cảnh của mình sao?

Bà ngoại người duy nhất yêu thương mình vừa qua đời, cha mẹ liền vội vã đem cô đẩy vào hố lửa , trong mắt người nhà, cô cũng chỉ có giá trị bằng hai mươi vạn tiền lễ hỏi, lúc này trong túi cô không có bao nhiêu tiền, tiền trên người chỉ đủ giao tiền thuê nhà, nói ra thì có ích lợi gì?

Thịnh Hạ không muốn nói, bởi vì cô không muốn để người ta thương hại, cũng không nghĩ để cho người khác chê cười mình.

Cũng không biết sao, chị gái trước mặt này vẻ mặt cũng không có ý muốn tìm hiểu chuyện riêng tư của người khác, mà là mang theo vài phần thiện ý quan tâm.

Do dự một lát, Thịnh Hạ vẫn là nhỏ giọng nói: “Tôi chỉ có một ngàn tám.”



Trần Văn Vân lập tức có quyết định, liền nói: “Quên đi, phòng ở tôi cho cho cô thuê, cô đưa trước cho tôi một tháng tiền thuê nhà, còn tiền thuê nhà sau này cùng tiền thế chấp chờ làm diễn viên quần chúng có tiền lại nói. Bất quá bằng hữu cô nếu muốn thuê, thì phải tiền thuê một đưa tiền thế chấp ba. Phòng bếp, nồi, chén, bếp ga.. ở lầu một đều sử dụng miễn phí, thỉnh thoảng mới nấu ăn thì gia vị tùy tiện dùng, nhưng nếu nấu mỗi ngày thì phải tự mình mua. Tầng cao nhất có máy giặt cùng chỗ phơi nắng, bột giặt có sẵn, cũng là miễn phí.”

Thịnh Hạ có chút không dám tin vào tai mình: “Thật vậy chăng? Hiện tại tôi chỉ cần giao 400 tiền thuê? Cô…… Thật sự nguyện ý cho tôi thuê sao?”

Trần Văn Vân gật đầu: “Cô tự chọn một gian, sau đó xuống dưới lầu ký hợp đồng thuê nhà. Chỉ có điều, sau khi vào ở, phải chú ý quét tước vệ sinh, tôi ghét nhất dơ bẩn lộn xộn, có thể làm được sao?”

Thịnh Hạ thật nhanh bảo đảm: “Không thành vấn đề.”

Trần Văn Vân nhìn chằm chằm đôi mắt cô, tin lời của Thịnh Hạ, liền xoay người xuống lầu.

Xung quanh đây tiền thuê nhà đều là từ năm sáu trăm tệ , muốn nấu cơm còn phải tự mình mua nồi, mua gia vị, nơi này của cô tận khả năng vì những khách thuê ở Hoành Điếm cung cấp thuận lợi, bất quá thời điểm tìm khách thuê cũng phải bắt bẻ một ít, không ở sạch sẽ cô sẽ không cho thuê, đến chơi chỉ ở một tháng liền đi cô cũng không cho thuê.

Thịnh Hạ mừng rỡ như điên, nhanh chóng gọi điện cho Đặng Tử Hân, nói cho cô ấy tin tức tốt này.

Không bao lâu, Đặng Tử Hân cũng tới, vừa đến lầu hai, biểu tình lại có chút không vui.

“Tôi nói Thịnh Hạ à, cô thật sự muốn ở nơi này sao? Cô nhìn đi, chỗ này một tầng có bốn phòng, dùng chung một cái phòng vệ sinh,lúc có người tắm rửa, chúng ta liền không có biện pháp đi WC, nơi này cũng thật sự quá kém rồi, nếu không chúng ta vẫn là lại tìm cái có phòng vệ sinh đi. Nơi này còn sát đường, cô chẳng lẽ không sợ ngủ không được sao?”

Đặng Tử Hân cảm thấy giá cả thực tiện nghi, chính là điều kiện nơi này cô thật sự là có chút không thể tiếp thu.

Thịnh Hạ nói: “Phụ cận nơi này tôi hỏi hết rồi đều không có phòng, chỉ có nhà trọ này có, nơi này cách địa phương buổi sáng tập hợp rất gần, chúng ta ở nơi này, buổi sáng không cần dậy quá sớm cũng không cần đi xe, đi bộ liền có thể đến điểm tập hợp, rất tốt nha! Không ở nơi này, cũng chỉ có thể ở nơi xa hơn một chút, tôi thật sự không muốn tìm nữa.”

Đặng Tử Hân tìm chủ nhà hỏi một chút, ở lầu 3 bốn gian phòng đều có phòng vệ sinh riêng, nếu có người dọn ra, có thể đổi phòng, chỉ cần bù tiền là được. Lầu 3 phòng lớn hơn một chút, giá cũng không đắt, một tháng 750 tệ, cô ấy liền sảng khoái ký hợp đồng đưa tiền.