Chương 3: Nhà Trọ Vân Mộng

Chỉ tiếc, mỗi lần đều không ngoại lệ là hết phòng.

Đặng Tử Hân ban đầu còn giúp tìm, sau đó lại trực tiếp kéo hành lý ra quảng trường tìm cái ghế dài ngồi xuống: “Thịnh Hạ, cô tìm được thì kêu tôi nha.”

Dọc theo đường đi Thịnh Hạ cũng không được nghỉ ngơi tốt, cô cũng mệt mỏi vô cùng, hơn nữa thời điểm này còn đói bụng, nhưng nếu không tìm được nơi ở thì trong lòng cô lúc nào cũng có chút bất an.

Hai giờ sau, Thịnh Hạ cũng không nhớ rõ mình đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, hỏi bao nhiêu người, nhưng cho dù thật vất vả tìm được phòng trống, nhưng hỏi tới một tháng tiền thuê nhà đến một ngàn tệ, cô thì lại sạch túi, tự nhiên là không ở nổi phòng quý như vậy, đành phải tiếp tục tìm.

Tại thời điểm cô sắp sụp đổ mất , đi qua một quán ăn, lúc này giờ cơm đã qua, bà chủ ngồi tựa ở bên cửa chơi điện thoại.

Thịnh Hạ ôm một tia hy vọng cuối cùng, tiến lên hỏi: “Xin chào…… Xin hỏi cô có biết gần đây có phòng trống cho thuê không?”

Bên cạnh lối vào quán ăn có viết “nhà trọ Vân Mộng ”, lại không có lưu lại số điện thoại, Thịnh Hạ nghĩ thầm, nếu nơi này cũng không có phòng ở, cô liền đi cùng Đặng Tử Hân, đêm nay trước tiên tìm một khách sạn giá cả tiện nghi ở tạm, ngày mai lại tiếp tục tìm.

Trần Văn Vân đang ở trên diễn đàn, ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Nhiều năm về sau, cô ấy vẫn như cũ nhớ rõ lần đầu tiên bản thân nhìn thấy bộ dáng của Thịnh Hạ, bởi vì cô thật sự lưu lại cho cô ấy ấn tượng khắc sâu.

Trần Văn Vân một phen đánh giá cô gái trước mặt, làn da cô đen nhẻm, tóc dài bện thành bím tóc, giống như có chút khô vàng, quần áo trên người có hơi cũ, vừa thấy liền biết đã mặc thật lâu, giặt đến trắng bệch. Quần áo còn khá sạch sẽ, nhưng giày cùng ống quần lại có chút bẩn, giống như đã bị nhúng qua bùn.

Trần Văn Vân hơi nhíu mày, cô ấy tìm khách thuê, từ trước đến nay thích tìm người ở sạch sẽ, một chân dính bùn này càng không thể được.

Nhưng đối mặt với con ngươi thật xinh đẹp của cô gái đang nhìn chằm chằm cô, đầy mặt đều viết chờ đợi, làm cô thế nhưng không nói ra được lời cự tuyệt.

“Còn có hai phòng, nhà trọ này là của tôi, bất quá hai gian phòng đều ở lầu hai, gần đường nên có chút ầm ĩ, hơn nữa nhà vệ sinh đều là công cộng.” Trần Văn Vân than nhẹ một tiếng, nói.

Thịnh Hạ kinh hỉ vạn phần, không nghĩ tới hỏi đến cuối cùng nhà trọ này thật sự có phòng, mà bà chủ quán ăn thế nhưng chính là chủ nhà.



“Vậy……tôi có thể nhìn xem không?”

Trần Văn Vân gật gật đầu, quay đầu lại kêu người phục vụ ra xem cửa hàng, liền mang theo Thịnh Hạ đi vào bên trong.

Cô để ý thấy, cô bé này còn rất hiểu chuyện, trước khi vào cửa, lại bên ngoài dậm chân vài cái, tựa hồ muốn đem bụi đất trên chân dậm rớt. Nháy mắt hảo cảm trong lòng cô với cô bé này tăng thêm không ít.

Thịnh Hạ tiến vào nhà trọ, “nhà trọ Vân Mộng” tổng cộng có 5 lầu, phòng ở lầu hai diện tích không lớn, gồm có giường, tủ quần áo, bàn cùng giá để giày, thậm chí còn có điều hòa, nhìn qua rất sạch sẽ ngăn nắp, so với những phòng ở trước đó cô xem đều tốt hơn.

“Vậy gian phòng này bao nhiêu tiền?” Thịnh Hạ nghĩ thầm, nếu không quá 500 tệ vậy thực có lời.

“Một tháng 400 tệ, điện nước tính riêng.” Trần Văn Vân nói.

400 tệ! Giá cả có lợi!

Thịnh Hạ tính toán trong lòng, trên người mình còn dư lại không đến hai ngàn tệ, tiền thuê nhà 400, tiền thế chấp 400, vậy còn dư lại khoảng một ngàn, một tháng này tiết kiệm chút, chờ tháng sau làm diễn viên quần chúng lấy được tiền lương, liền có thể tiếp tục.

Cô vừa muốn nói chuyện, lại nghe chủ nhà nói: “Ở chỗ tôi tiền thế chấp 3 tháng, muốn thuê đưa cho tôi một ngàn sáu là được.”

Vừa nghe lời này, mặt Thịnh Hạ thoáng cái liền trắng bệt, lúc nãy hỏi rất nhiều phòng tuy đều nói không còn phòng, bất quá hầu như đều là thuê một tháng thế chấp một tháng, nếu thuê một thế chấp ba, trên người cô liền không dư lại bao nhiêu tiền, vậy một tháng này cô phải sống như thế nào?

Cô cội vàng nói: “Cô xem có thể chỉ thế chấp một tháng được không? Tôi…… Tôi thật sự là không còn nhiều tiền như vậy.”

Nói xong, nhớ tới Đặng Tử Hân còn ở quảng trường Hoanh Phiêu chờ mình, lại khẩn cầu nói: “Tôi còn có một người bạn, cũng đang tìm phòng, liền ở gần đây, nếu chúng tôi cùng nhau thuê, thuê hết hai phòng trống của cô, cô xem có thể châm chước một chút không?”

Trần Văn Vân ôm cánh tay dựa ở cạnh cửa, lười biếng mở miệng: “Nơi này của tôi không lo không có người thuê, cũng là do cô vận khí tốt, vừa vặn gặp được hai cô gái mới dọn đi, có phòng trống, nếu là ngày thường thì tìm không có đâu.”