Chương 20

“Các ngươi giống nhau, vận mệnh mà cũng…”

Khi đó, nữ chính nói những lời như vậy với nữ phụ ác độc trông giống Lý Xuân Hoa, nữ phụ ác độc đã bị mọi người ghét bỏ, còn bị nhốt vào đại lao chờ xử cực hình. Nữ chính đến nói một đoạn không thể hiểu được này.

Từ trong sách có thể thấy được, nữ phụ ác độc trong sách bị tất cả mọi người mắng, bị vô số người hận, nữ phụ ác độc làm mấy vị nam tử ái mộ nữ chính suýt chút nữa thì di tình biệt luyến sang, có vẻ nương ruột của nàng ta có quan hệ gì đó với Lý Xuân Hoa, cụ thể là quan hệ gì, trong sách cũng không nói rõ.

Dù sao người nhà của nữ phụ ác độc cũng không phải vấn đề chính, có ám chỉ đề cập đến cũng chỉ là phỏng đoán sơ lược.

Mà Tiêu Nhạc Huyền biết đây là thế giới của một quyển tiểu thuyết, cũng không thèm để ý, thế giới trong sách gặp được cơ duyên, cũng có thể tiến hóa trở thành thế giới thật.

Mà thân thế của Lý Xuân Hoa, cũng không có gì quan trọng, chỉ cần nương Xuân Hoa nàng ấy không làm gì sai, đời này có con gái như nàng đây, nàng ấy sống cũng sẽ không tệ.

Chỉ nói trước mắt thôi, có nàng, vận mệnh của nương Xuân Hoa đã thay đổi.

Thân thể của nàng ấy không bởi vì sảy thai chết mà nguyên khí đại thương, không bởi vì thương tâm mà hoàn toàn huỷ hoại thân thể không thể mang thai.

Những điều lúc trước đều sẽ không xảy ra. Thậm chí bởi vì nàng dùng tiên thiên khí phụng dưỡng ngược lại tẩm bổ cho nàng ấy, thân thể nàng ấy lại càng tốt.

Sau này cũng có thể sinh con trai.



Còn lại, chỉ cần nàng ấy thoát khỏi mặt trái của cách giáo dục tẩy não mà Lý gia mang đến trong 20 năm kia, nương Xuân Hoa sẽ coi như là thoát thai hoán cốt.

Tất cả suy nghĩ đều lướt qua đầu Tiêu Nhạc Huyền, sau đó bị nàng ném ra sau đầu.

Nàng còn là một em bé đây nè, chẳng có gì quan trọng bằng ăn ăn uống uống, lớn lên vui vẻ.

Trong thôn ngoài thôn, vai chính vai phụ, đều không liên quan đến nàng.

Đã quyết định làm phàm nhân cho tốt, nàng sẽ hoàn toàn hòa nhập vào nhân vật trẻ con kiếp này, làm việc trẻ con nên làm, khì khì khò khò ngủ mất.

Qua nửa đêm, rạng sáng bốn giờ.

Tiêu Nhạc Huyền đang ngủ ngon lành không hề nhận ra, một âm thanh vang lên ở trong đầu nàng.

Thân thể trẻ con quá yếu ớt quá dễ dàng mệt mỏi, nếu vẫn là thượng tiên tu sĩ lúc trước kia, chỉ sợ một chút động tĩnh vậy đã sớm tỉnh, hiện giờ Tiêu Nhạc Huyền đang phì phò ngủ sâu lại không hề phản ứng.

m thanh rõ ràng như vậy…

“Tinh ——”

“Hệ thống đăng nhập Thần Nông đã kích hoạt thành công!”



“Hoàn thành nhận chủ!”

“Hoàn thành ràng buộc linh hồn!”

“Vui lòng đăng nhập ngày đầu tiên và nhận gói quà cho người mới!”

“Vui lòng đăng nhập ngày đầu tiên và nhận gói quà cho người mới!”

“Vui lòng đăng nhập ngày đầu tiên và nhận gói quà cho người mới!”

“Kêu gọi không có phản hồi…”

“Mặc định tự động từ bỏ sau 60 giây!”

“60, 59, 58…”

“A a a, chủ nhân chủ nhân, bàn tay vàng của cô tới rồi, mau tỉnh lại!” Trong không gian thần hồn, Tiểu Bạch nghe hết một loạt âm thanh này, kích động đến hét lên.

Hu hu hu, quá không dễ dàng.