Chương 17

“Dùng võ nhập đạo, xé rách hư không, đâu dễ dàng như vậy!”

“Người khác không dễ dàng, nhưng chắc chắn chủ nhân rất dễ dàng!” Đối với sự lợi hại của chủ nhân, nó đã sớm cảm nhận sâu sắc rồi.

“Chỉ ngươi nói ngọt!”

“Hì hì, đó là bởi vì gặp chủ nhân cô đó, làm gậy nhóm lửa cho cô đều trở nên ngọt.”

“Được rồi, bớt ba hoa đi, ngươi làm chuyện khác mà có cái miệng giữ chủ nhân như vậy là ta vui vẻ rồi.”

“Chủ nhân! Ô ~ cô lại nói xấu người ta. Người ta thương tâm quá à ~”

“Vậy đi đọc sách đi.”

“Lúc nào chủ nhân cũng có thể chuyển chủ đề đến sách cả, không phải người ta là tài liệu đọc sách sao.”

“Vậy ngươi nói xem, ngươi là tài liệu nào?”

“Ta là gia vị của chủ nhân, chua ngọt đắng cay mặn, làm cuộc sống mỗi ngày của chủ nhân ,uôn màu muôn vẻ.”

“Há mồm ra là có kịch bản, trước kia xem bao nhiêu phim truyền hình rồi?”

“Không nhiều lắm không nhiều lắm, chỉ 99% thôi.”



Tiêu Nhạc Huyền: “……”

Vậy mà còn không nhiều lắm!

Thở dài, Tiêu Nhạc Huyền khó có khi nghiêm túc nói: “Thật ra… Ngươi không cần phải nói những cái đó, ở trong lòng ta ngươi cũng là quan trọng nhất.” Vạn năm làm bạn, quan hệ giữa hai bên càng thân mật hơn người thân, càng vững vàng hơn người yêu, càng chân thành hơn bạn bè.

“A a a, thật vậy chăng? Hu hu hu hu hu, ta cũng không biết, thì ra ở trong lòng chủ nhân ta quan trọng như vậy, chủ nhân, cô yên tâm đi nhé, trừ khi Tiểu Bạch không còn trên đời nữa, nếu không cũng sẽ không rời khỏi chủ nhân cô, ọe ọe ọe…”

“Được rồi, ngươi có thấy buồn nôn hay không hả?”

“Chủ nhân hư, rõ ràng là cô làm người ta buồn nôn trước!”

“Được rồi, đều là ta sai, sao mà một cây gậy lại nhiều nước như vậy? Đừng khóc, tự mình đi chơi đi.”

“Chủ nhân ta chỉ muốn chơi cùng với cô!”

“Không cần, mệt mỏi rồi, để chủ nhân ta ngủ một lát.”

“Được thôi ~_~”

“Đúng rồi! Chủ nhân!”

“Lại sao nữa thế?”

“Quên nói với cô, tối hôm qua cha nương cô cãi nhau!”



“Vì sao lại cãi nhau?”

“Hì hì, không nói cho cô. Chủ nhân mau ngủ đi!”

Tiêu Nhạc Huyền: “…”

Trong lòng có chuyện như vậy còn có thể ngủ được à?

Tiểu Bạch, thật là ngày càng nghịch.

Tiêu Nhạc Huyền lắc đầu, vẫn không suy nghĩ nhiều lắm, nàng vốn là lòng dạ rộng lớn, lòng hiếu kỳ với bất cứ chuyện gì cũng chỉ dừng lại vài giây, không lâu sau lại khò khè khò khè ngủ mất rồi.

Lại là một ngày làm trẻ con nhàm chán.

---

Thời gian trôi nhanh, một năm đã qua.

Tiêu Nhạc Huyền đã lớn lên thành một cục tròn vo thơm mùi sữa, núng nính thịt, có thể bò có thể vặn có thể run rẩy bám vào đồ vật để đi đường.

Nửa năm trước, Tiêu lão cha đặt tên cho con gái, bản thân và tức phụ làm thế nào cũng không nghĩ ra được một cái tên hay cho con gái, hắn đã làm một món thịt đưa đến nhà Văn tú tài, để tú tài lão gia có văn hóa lấy cho con gái một cái tên dễ nghe.

Tiêu Nhạc Huyền đã quen với tên của mình ở kiếp trước, cho nên khi Văn tú tài đặt tên cho nàng, khó được có khi nàng dùng thần hồn để ám chỉ, quả nhiên, nàng thao tác một hồi xong, tên của mình không thay đổi, bảo vệ được rồi.