Chương 3:Giao diện 1:Cứu Vớt Nhân Vật Phản Diện(3)

Cốc…cốc…

“Tiểu tướng quân, Ngụy tướng kêu nô gia đến đây mời ngài đến cùng dụng thiện.”

“Ngươi chuyển lời với phụ thân hôm nay ta không có khẩu vị, không ăn. Nói phụ thân cứ dụng thiện, không cần để tâm đến ta.”

“Nhưng…tiểu tướng quân à, hay là ngài xuống dụng thiện với Ngụy tướng gia một lúc thôi. Ngụy gia mới từ thao trường xa xôi trở về, chỉ muốn gặp người cùng dùng bữa.”

“Được rồi, ngươi lui xuống trước đi, ta sẽ đến ngay thôi.”

Nể tình vị phụ thân này của nguyên chủ cưng con như trứng, hứng như hứng hoa đành phải đến dụng thiện cùng ông ấy mới được. Nguyên chủ cũng không phải rất yêu thương người cha này của mình sao? Nếu là cậu ấy nhất định cũng sẽ gạt hết việc đang làm sang một bên mà đi dụng thiện chung với vị phụ thân này.

Sao đường đi lại xa như thế chứ, thật là biết hành hạ người đói bụng mà. Tôi đi nãy giờ sắp rụng hết hai chân luôn rồi đây.

[Dụng Thiện Phòng]

Cuối cùng cũng đến nơi, nếu bình thường đoạn đường từ thư phòng của tôi đến đây cũng không phải khó khăn, trở ngại gì lớn, nhưng với một người đang đói meo đói mốc thì đúng là một cực hình mà.

“Hài tử ngoan của ta, lại đây ta xem xem nào.”

“Sao lại gầy đi nhiều như thế?!”

“Không được, mau lại đây ăn nhiều chút, người cha này đi mới có vài tháng ngắn ngủi thôi Dương nhi đã gầy đi nhiều như thế, ta đi cả mấy năm dài đằng đẳng thì lúc về có phải con sẽ thành một bộ xương trắng không?”

“Thật biết làm người khác lo lắng.”

Ơ…Còn chưa kịp phản ứng gì đã bị lôi đi đặt ngay ngắn trên ghế rồi? Không cho nhi tử này cơ hội phản kháng luôn sao…họ Ngụy này đều vậy. Làm mình có chút nhớ đến cha…

“Nào nào, ăn đi, ta bồi con ăn.”

“Phải ăn nhiều chút, ăn vào có sức rồi đi rèn võ, luyện binh.”

Vị phụ thân này đúng là thương con quá mức nha, không sợ nhi tử này bị chiều đến hư luôn sao?

“Món này là món hài nhi của ta thích nhất, ăn nhiều vào, nhiều vào.”

“Phụ thân, ngày mai yến tiệc hoàng gia, hài nhi có chút lo âu.”

“Không cần phải sợ, cẩu hoàng đế có trăm cái đầu cũng không dám làm gì con.”

“Dạ??”

“Không…Ý của phụ thân là con không cần lo, hoàng đế đυ.ng vào con ta diệt cả họ…”

“Cũng…cũng không, không phải ý này…”

“…bỏ qua đi, nói chung con không cần sợ.”

“Dương nhi rõ.”

[“Hệ thống 009, rốt cuộc trong nguyên tác vị phụ thân này của tôi là thế nào? Sao lại ghê gớm đến mức đòi diệt cả họ hàng, tổ tông của cẩu hoàng đế Hoằng Minh kia?”]

“Xin lỗi kí chủ, hệ thống tôi đúng là có chút sai xót, phụ thân của ngài Ngụy tướng này nắm hết binh quyền trong triều đình, còn cả “Cấm vệ quân” cũng nằm trong tay của ông. Nếu cẩu…khụ khụ, hoàng đế kia đυ.ng đến cậu, chỉ cần phụ thân đại nhân ho nhẹ một tiếng Tân Cương sẽ đổi chủ đó.”

[“Thật không ngờ luôn đấy, tôi đây là hào quang nam phụ chết thảm sao?”]

“Phụ thân…cha à, hài nhi ăn no rồi, đi nghỉ ngơi được không ạ?”

“Được được, hài nhi ngoan của ta, mau đi nghỉ ngơi đi.”

“Sau phải chú ý đến bản thân hơn, ăn uống điều độ vừa đủ, không được thiếu bữa nào biết chưa?”

“Rõ thưa cha.”

Ăn uống no say rồi thì về ngủ một giấc đến tối. Tối nay sẽ thức chuẩn bị đồ, ngày mai là lần đầu gặp hoàng tử nhỏ, phải thật hoàn mỹ. Thôi thôi, Ngụy Dương à, đừng có suy nghĩ nữa, ngủ vẫn quan trọng nhất. Ngủ trước đã rồi tính tiếp, mày chỉ có ngủ đủ giấc mới làm được việc.

[Tối hôm đó]

“Kí chủ à, đã nửa đêm canh ba rồi, còn không dậy đi thôi.”

“Kí chủ của tôi.”

Ai kêu mình vậy, đang ngủ ngon mà… Khoan, nửa đêm rồi mình còn nằm đây ngủ được. Không không, phải dậy chuẩn bị cho tiệc yến ngày mai, nhất định không được xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, phải hoàn mỹ hết mức có thể.

[Sáng hôm sau]

“Tiểu tướng quân, người thật sự ổn sao?”

“Ta không sao, dạo này hơi khó ngủ, từ từ rồi sẽ ổn lại thôi.”

“Nhưng nếu tướng gia biết nhất định sẽ rất lo cho tiểu tướng quân đó ạ, hay là để nô gia đi bốc ít thuốc bổ cho tiểu tướng quân?”

“Không cần đâu, ta thật sự không sao mà.”

“Vâng…”

“Hài nhi của ta đúng là tuấn mỹ, thật sự rất đẹp, không hổ là con của “soái” tướng ta, hahha.”

“Con đã chuẩn bị xong rồi chứ? Có cần dời thời gian của yến tiệc này không?”

“Không đâu thưa cha, bây giờ chúng ta bắt đầu đi được rồi đó ạ.”

“Hài nhi ngoan, ngủ không được đủ giấc, thiệt cho con trai ta rồi.”

“Con thật sự không sao mà, ngược lại là phụ thân đó!”

“Người ở biên ải có ăn uống đầy đủ, ngủ đủ giấc không? Người có quan tâm nhiều nhiều đến bản thân không?”

“Con trai ngốc, nay đã biết quan tâm đến phụ thân này rồi. Con biết nghe được những lời này của con ta vui lắm không?”

“Mới ngày nào còn bé tí, bây giờ đã biết nói ngược lại phụ thân rồi, hahha.”

“Hài nhi cũng chỉ là lo cho cha…”

“Ta hiểu mà con trai ngoan.”