Chương 11: Doanh Sương

Thân kiếm rung động lần nữa, phát ra âm thanh khá khó nghe.

"Phía... Đó... Trong con... Hẻm..."

Hắn liền nhìn về phía đó, một cô bé tóc trắng mắt đỏ đăng lẳng lặng nhìn hắn. Thấy hắn nhìn, cô bé liền núp sau tường, một lúc lại lú ra trong rất dễ cưng.

Mặc dù cơ thể lấm lem bùn đất cũng khó che dấu sự xinh đẹp của đứa trẻ.

Mặc một mảnh vải trắng may thành váy, không dép... Có vẻ là cô nhi.

Hắn nhìn một lúc thì tiến lại gần. Ngồi trước mặt cô bé, màu tóc và màu mắt thật sự rất đặc biệt ở thời đại này.

Ở hiện tại, đa phần màu tóc của thế gian đều là thuần đen. Trừ một vài quốc gia có màu tóc đặc biệt từ khi sinh ra cùng màu mắt khác biệt. Thì ở trong thời loạn lạc này, theo ký ức của hắn, tóc trắng và mắt đỏ của cô bé được thế nhân gọi là "ma nữ".

Hắn ngồi trước mặt xoa nhẹ mái tóc trắng có chút bẩn nhưng vẫn rất mượt mà của cô bé. Nụ cười của hắn ôn hòa như nắng ấm mà hỏi.

"Nha đầu, ngươi tên gì?"

Nghe hắn hỏi mình, nàng mặc dù có chút dè dặt nhưng vẫn nói: "Doanh Sương ạ."

Nghe tên của nàng, hắn khá bất ngờ nhưng liền bác bỏ giả thuyết nảy ra trong đầu. Đây là dị thế giới a~ Có trùng họ thì cũng không phải là họ Doanh kia.

"Doanh Sương, tên rất hay. Ngươi muốn thanh kiếm này đúng không?"

Cô bé gật gật đầu, ánh mắt long lanh có chút mất mát nói: "Nhưng con không có tiền."

Hắn nghe thế liền hỏi tiếp: "Cha mẹ ngươi đâu?"

"Cha mẹ mất rồi, bị quan sai đưa đi biên ải. Mẹ giấu con trong lu nước nên mới thoát."

Cô bé nói lời này gương mặt rất bình thản, dường như chuyện ấy cũng không còn quan trọng nữa. Hắn nhìn thấy trong đôi mắt trong trẻo của đứa trẻ đã nhiễm huyết sắc cùng tàn bạo. Rất rõ ràng, đứa trẻ này từng gϊếŧ người.

Không cảm thấy lạ lẫm, trong thời loạn lạc này vốn là ngươi sống ta chết, gϊếŧ vài mạng người càng tốt hơn cho việc có thể sống sót. Hắn không có hỏi tiếp mà ném thanh kiếm cho đứa trẻ, giọng hắn trở nên lạnh lại nói.

"Ta không quan tâm ngươi đã trải qua gì. Cầm kiếm thì là người của ta, kể từ giờ ta sẽ dạy ngươi võ thuật và kiếm thuật. Về sau, ngươi sẽ là hộ vệ của gia đình ta, phụ trách bảo vệ gia đình ta. Nếu ngươi đồng ý thì cầm kiếm đi theo ta, về sau ta sẽ nuôi ngươi."

Nói xong hắn cũng xoay người rời đi, để lại Doanh Sương ngơ ngác đứng ở đó. Sau một đạo suy nghĩ, đứa trẻ mỉm cười, ôm thanh kiếm vào lòng rồi chạy theo phía sau hắn.

...

Hắn ngẩng đầu nhìn mặt trời, đoán tầm khoảng gần 10 giờ liền đưa đứa trẻ đi ăn trước. Nhìn dáng ăn như hổ của Doanh Sương khiến hắn cười đến đau cả bụng.

Cả hai ăn xong tầm 10 giờ rưỡi, hắn liền dạo một vòng chợ lựa các loại nhu yếu phẩm, lương thực, thực phẩm và vài con súc vật để đem về nuôi. Vốn hắn định mỗi thứ mua một ít, một phần ăn một phần trồng. Lại mua thêm vài con heo, vài con bò nhưng thật sự ngoài dự đoán của hắn.

Trong khu chợ này, trừ một vài sạp hàng bán lương thực, thực phẩm cùng 2, 3 gian bán thịt heo và gà thì căn bản không còn gì khác. Thậm chí thịt heo cũng chỉ là heo rừng chứ không phải heo được nuôi.

Hắn đem tâm tình thất vọng mà mua về vài thứ cần thiết, đầu tiên là hạt giống, may nhất là ở hiện tại cũng có nhiều loại nông sản xem như chủ chốt như lúa và ngô. Hắn thật sự đã xem thường độ nghèo nàn của châu lục này, nghĩ tới cửu đại châu lục còn chưa bị thế nhân biết tới kia khiến hắn cười tự giễu.

Cả chợ nơi bán hạt giống chỉ có một chỗ, mà nơi này chủ yếu cũng chỉ có hạt giống lúa và ngô, các loại hạt giống khác đều thuộc loại không quá quan trọng nên hắn không mua.

Hắn mua lấy trăm cân hạt giống mỗi loại, lại mua vài loại rau củ trên các sạp hàng. Hắn lại lần nữa phải thất vọng, rau dại và quả dại... Được rồi, là ta đã xem thường cái thời đại này. Xem ra thức ăn cao cấp đều không được bán ở đây...

Hắn mệt quá nên cũng chả buồn nghĩ thêm, chọn lấy vài bó rau liền mua thêm trăm cân gạo đều để lên xe ngựa. Lại mua thêm một con gà trống trông rất đúng mãnh thêm chín con gà mái các loại, thêm vào mua các loại gia vị. Cũng chỉ có một ít muối, dầu, đường... Thật sự còn không bằng hắn thu nhập từ các loại cây quanh nhà.

Hắn càn quét một lần chợ rất nhanh đã mua đủ đồ và cả quà cho các vị phu nhân liền ngồi lên xe ngựa cùng Doanh Sương trở về.

...

Gần ba giờ chiều, hắn để Doanh Sương trên xe ngựa tiếp tục đi, còn bản thân xuống xe lần nữa tiến lên Long Hổ Trại. Khác với hắn dự đoán, thuận lợi lấy được rương tiền ở đó. Hắn để lại một lời cảm ơn rồi biến mất trong rừng sâu.

Nếu quan phủ không gây chuyện với hắn thì hắn cũng sẽ không gây chuyện với họ. Trên đường trở về sẽ đi ngang vài thôn xóm nên hắn lại mua thêm ít đồ đem về, khá bất ngờ là hắn đã mua được vài con cá thậm chí là còn sống, hỏi ra mới biết gần thôn ấy có một con suối nhỏ có rất nhiều cá.

Mặc dù hắn đã mua nhưng đây cũng là lần đầu hắn thấy loại cá này, có vẻ là đặc sản riêng của thế giới này.

Khi mặt trời vừa xuống núi, hắn cũng về đến nhà. Chuyến đi này khá có ích với hắn, sau khi mua đồ các thứ hắn vẫn còn lại gần 1 vạn 8000 lượng bạc còn có 100 lượng vàng. Hơn nữa hắn còn đã trả hết nợ của hệ thống, cũng quan sát được địa hình quanh thôn Du Mộc và quanh nhà hắn.

Địa hình thôn Du Mộc nằm ở một vùng khá trũng, phía sau thôn là một tòa núi lớn, mà phía trước cổng thôn cũng có con đồi nhỏ, đi vào sâu trong đồi là một khu rừng mà nhà hắn chính là căn duy nhất ở trong đây. Khu rừng từng bị quân đội đi ngang qua thiêu cháy nhưng hiện tại đã hồi phục lại, mặc dù vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nhưng khá ổn.

Sâu trong rừng tồn tại một con suối rộng, con suối này nối với con suối mà thôn làng kia đã nói. Nếu hắn đoán không sai, con suối ở chỗ hắn có lẽ là thượng nguồn, nếu hên còn có thể hình thành thác nước ở sâu trong rừng. Chỉ cần như thế thì ưu thế phát triển sau này.

Thôn Du Mộc có một khu canh tác trồng trọt riêng, đi đi về về tốn tầm một canh giờ. Hắn mặc dù có hạt giống nhưng không có đất. Có lẽ phải hỏi trưởng thôn.

...

Các nàng vốn đang ngồi trước nhà trò chuyện thấy hắn cưỡi một chiếc xe ngựa kéo lớn trở về, trên xe chất đầy đồ khiến các nàng lại lần nữa càng vững lòng tin vào hắn.

Vi Vi và Liễu Tịch đã xông xáo chạy đến, Linh Nhi lại chỉ rót ra một bàn trà rồi mới đi tới phụ giúp. Thức ăn thì đưa vào bếp, các vật dụng khác nhau cũng được cất đi, cả trang sức và quần áo hắn mua cho các nàng đều được cất vào tủ để xem sau.

Hắn cùng các nàng ngồi xuống bàn trà vừa uốn vừa trò chuyện. Các nàng đã để ý đến cô bé bên cạnh hắn từ lâu nên Linh Nhi liền lên tiếng hỏi.

"Phu quân, đứa trẻ này là...?"

"Cô bé tên Doanh Sương, là một trong hai khách hàng đã mua kiếm của ta nhưng vì không có tiền nên sau này, phải làm vệ sĩ cấn nợ cho gia đình chúng ta."

Nhìn thấy các nàng gật gù hiểu, hắn liền nói tiếp: "Cứ để đứa trẻ ăn cùng chúng ta. Giờ thì các nàng cùng đưa Doanh Sương đi tắm, ta sẽ nấu cơm. Đây là mệnh lệnh của phu quân nàng, không nhưng nhị gì cả."

Còn chả cho các nàng được phản bác, hắn đã đẩy các nàng thẳng vào nhà tắm. Bản thân lại đi vào phòng ngủ chọn ra bốn bộ quần áo mới mà hắn vừa mua rồi đem cho các nàng.

Bản thân hắn thì trở lại gian bếp, nhìn gian bếp sắp xếp gọn gàng, lại nhìn ra cửa sổ, mặt trời đang dần xuống núi, hắn thở ra một hơi.

Còn không biết từ lúc nào, hắn đã nổi lửa bếp lên. Hắn đã mua một cái lò lớn có thể cùng lúc nấu rất nhiều món liền trổ tài. Hắn muốn làm một bàn đầy thức ăn xem như tẩm bổ cho các nàng. Mà trong lúc ánh lửa chiếu lên mặt lần nữa hệ thống xuất hiện.

"Chủ nhân của ta, phần thưởng nhiệm vụ đã kết toán xong. Ngài là nhận lấy hay là để sau?"

Không nhìn tới hệ thống lơ lửng bên trên, hắn vừa nấu ăn vừa phân ra một tia chú ý nói: "Nhận lấy."

Nhận được lệnh, hệ thống nhấp nháy một lúc liền ting ting vang lên nhắc nhở hệ thống.

"Ký chủ thành công bán đi hai thanh kiếm, mặc dù trả về giá trị không cao nhưng niệm tình cảm đôi bên, hệ thống sẽ phát thường cho ngài như sau."

"Chúc mừng ký chủ mở được thêm năm vị trí trong kho đồ."

"Chúc mừng ký chủ nhận được quan ấn cửu phẩm - Võ quan - Vũ Phương quân. Vật phẩm đã được để vào ngăn kéo của ký chủ."

"Chúc mừng ký chủ nhận được "Toàn thư giáo quân tập". Vật phẩm đã được để vào ngăn kéo của ký chủ."

"Chúc mừng ký chủ nhận được bản vẽ vũ khí quân đội "Thiên Hạ Triều". Vật phẩm đã được để vào ngăn kéo của ký chủ."

Thấy phần thưởng lần này quá nhiều, hắn có chút bất ngờ nhìn hệ thống hỏi.

"Ta nhớ bản thân bán được rất ít tiền, còn có một thanh là đem tặng. Phần thường nhiều thế này là bug sao?"

"Không phải bug, là hệ thống ta tặng cho ngài. Nếu không phải chương trình hệ thống cài đặt phải hoàn thành nhiệm vụ hoặc đạt thành tựu mới được ban thưởng thì cho ngài hết cũng được."

Nghe thấy lời này của hệ thống, hắn cười cười rồi rời khỏi gian bếp tiến vào phòng ngủ.

Đúng là trong phòng ngủ có một ngăn kéo lớn bị khóa bơi trùng trùng điệp điệp các cơ quan. Hắn đầu tiên dùng chìa khóa mở lớp đầu tiên, rồi dựa theo trí nhớ tháo cơ quan xoắn ở lớp thứ hai, lớp thứ ba là một bàn số được điêu khắc như một bàn cờ, cần bấm chính xác ô cờ có số chính xác để mở ra.

Hắn mở hết cơ quan cũng mở được ngăn kéo ra, mở ra hết bên trong đặt trọn bộ các loại phần thưởng vừa nhận được, hắn chỉ liếc qua cái rồi đóng lại tủ rời đi, đợi lúc rảnh lại xem kỹ.

Trở lại gian bếp, hắn một bên nấu nướng, một bên cùng hệ thống trò chuyện.

"Hệ thống, vì sao ngươi không bỏ phần thưởng vào kho đồ của ta mà lại là ngăn tủ trong nhà."

"Bởi vì kho đồ của ngài chỉ có mười vị trí, chỉ khi mở được trăm vị trí giúp kho đồ trở thành không gian trữ vật mới có thể đem đồ đưa vào, hiện tại kho đồ cũng chỉ phụ trách để chủ nhân đặt vào vài cái vật chết, không có sự sống mà thôi."

Nghe lời hệ thống nói, hắn nhẹ gật đầu.

...

Không quá lâu sau, hắn đã dọn ra một bàn ăn thịnh soạn. Một nồi cơm lớn, một món canh, một món chay cùng hai món mặn, còn có trái cây tráng miệng. Ở cái thời đại này, một bàn thức ăn thế này thì đều thể hiện được gia đình như nào khá giả không cần nói.

Trong khi chờ các nàng tắm xong ăn tối thì hắn ngồi lướt quanh thương thành, phải thật công nhận, nữ nhân tắm rất là lâu.

Hắn lướt một vòng thương thành, vật phẩm rẻ nhất cũng đã 10 điểm. Nhìn một hồi hắn đối hệ thống đổi từ ngân lượng sang điểm, thuận thế xóa bỏ đi nợ cũ còn tồn đọng đồng thời đổi 100 điểm mua một cái thẻ bài.

Cái này thẻ bài mệnh danh là "Một lần kiến trúc xây dựng đổi mới nhà ở". Tên dài nhưng công dụng lại đơn giản, dễ hiểu. Chính là dùng thẻ bài sẽ xóa bỏ đi căn nhà gỗ tồi tàn đã móc thậm chí còn sắp gãy đến nơi thành một căn khác mới tinh nhà ở.

Tạm thời vẫn không dùng được nên hắn đem cái này mới mua để trong kho đồ. Vừa lúc nhìn thấy các nàng từ trong nhà tắm ra đến, thân thể mặc có lau nhưng vẫn động lại những giọt nước nhỏ thấm qua quần áo.

Các nàng lại được ánh đèn dầu chiếu vào khiến hắn càng nhìn càng thấy các nàng xin đẹp cỡ nào. Ba người các nàng đồng dạng mặc ba bộ đồ ngủ mà hắn mua tặng buổi chiều, thật sự sẽ không có gì nếu mấy bộ này không mỏng tanh như thế. Linh Nhi mặc một bộ màu tím nhạt, Vi Vi thì là một bộ xanh lam mát mẻ, Tịch Nhi lại là thuần khiết màu trắng tinh đồ.

Trong mắt hắn lúc này đã là hình ảnh của các nàng đầy ắp. Nhìn thấy phu quân nhìn mình chắm chú còn cười cười mê say như thế khiến các nàng ngượng ngùng đỏ mặt, cái này rõ là chàng ấy chuẩn bị cho nên các nàng cũng hiểu ý.

Các nàng cùng Doanh Sương đến bàn ngồi vào, đứa trẻ này mặc một bộ váy dài thường ngày, dày chứ không mỏng như các nàng. Cả bốn ngồi vào vừa ăn vừa cười nói vui vẻ, lúc đầu còn có chút khựng lại, sợ sệt vì ngồi ăn cùng hắn nhưng rất nhanh Doanh Sương đã thích nghi còn ba vị phu nhân khi ở nhà, cũng đã hiểu phu quân mình khác với người thường.

Trong tiềm thức, cả bốn buông bỏ cảnh giác, thầm nhủ đã tìm được một người phu quân/chủ nhân tốt.

Bữa tối kết thúc, trong khi các nàng dọn dẹp đồ xuống thì hắn sắp xếp lại nhà kho cho Doanh Sương ngủ đỡ một đêm. May mắn hắn một tháng trước khi có hệ thống cũng thường xuyên dọn dẹp nhà cửa, cũng đem nhà kho xử lý sạch sẽ, hiện tại trong nhà kho hoàn toàn đủ cho hai ba người nhằm ở và sinh hoạt.

Đem một cái mềm vừa mua cùng với gối cứng kê cầu, hắn đặt vào phòng rồi hướng Doanh Sương giới thiệu sơ căn phòng. Nhìn ánh mắt long lanh của đứa trẻ, hắn đoán là hài lòng liền rời đi đến nhà tắm.

Nước ấm dội lên người khiến tâm tình hắn thả lỏng, bình tĩnh hơn. Một ngày hôm nay trôi qua khá nhanh nhưng hắn vẫn thu được vài thông tin có ít.

Hiện tại, phía tây Chiến Thần quốc cùng mấy quốc gia khác đã tại biên cảng Vương Triều Long Vương chờ đợi một trận huyết chiến giành lấy vương vị. Trừ Minh Vọng quốc hắn đang tại thì chỉ có một cái khá yếu thế sức mạnh quốc gia là không tham gia còn lại thất quốc khác đều tại biên cảnh lâm le hoàng thành kia.

Hắn cũng biết thông tin khác là thời đại này thật sự cổ hũ, yếu đuối đến lạ. Sử dụng vũ khí cũng chỉ có dùng đồng nóng chảy mà chế tác, vũ khí sắt ít đến đáng thương. Các loại kỹ thuật như in ấn, chế tạo giấy viết, trồng trọt diện rộng đều như phế thải. Năm nào cũng nạn đói triền miên, dân chúng lầm than.

Hắn chỉ cần nghĩ tới sự nghèo nàn của mảnh đại địa này, lại nghĩ tới tên quân vương dốt nát ở nơi cao liền không kìm được nhíu mày khó chịu. Xem như cái này thời đại, cùng so thời kì đồ đá cũng chỉ là phát triển một chút hơn còn so tinh tiến đồ sắt? Sợ là so sánh cũng không thể so sánh.

Thiết Trụ thở dài một hơi, đem cơ thể lau sạch, khoác lên người một bộ áo ngủ dài màu đen điêu khắc hoa văn uốn lượn rồi trở về phòng. Đêm nay, hắn muốn "hành hạ"các nàng để quên đi ý nghĩ bực bội kia.