Khi nàng đặt chân tới Dưỡng Tâm Điện. Càn Long cùng Phó Hăng quay đầu lại nhìn, trong ánh mắt cũng lộ rõ thần sắc kinh ngạc.
Đây không phải là lần đầu Phó Hằng nhìn thấy Nhàn phi, nhưng kể từ lúc Nhàn phi khỏi bệnh, thì đây là lần đầu tiên hắn ta chân chính nhìn thấy vẻ đẹp của nàng.
Có người mỹ mạo như hoa lan trong núi, có người mỹ mạo như hoa quỳnh nở rộ, nhưng mỹ mạo Nhàn phi lại khác, nhu nhược không xương, rồi lại rực rỡ như nắng gắt, khiến người ta không thể dời mắt.
Thật sự là lông mày như lông chim trả*, da trắng như tuyết, eo thon nhỏ nhắn, răng trắng như ngọc. Nói cười tự nhiên, mê hoặc Dương Thành, say đắm Hạ Thái.
*Lông chim trả là thứ trọng yếu, được sử dụng làm thứ trang sức vương giả nhất từ thời thái cổ, điểm tô khắp nơi từ nhục thể cho tới môn đình. Khắp khắp trong thơ ca thời Đường, từ những thứ to tát như lều trướng tới những vật nhỏ mọn như chiếc nhẫn hay xà tích của những mệnh phụ đều được điểm xuyết bởi những ngù lông chim trả.
Ánh mắt của hắn ta rơi vào cần cổ trắng nõn đang lộ ra của Nhàn phi, chỉ một cái liếc mắt lại giống như bị phỏng, vội vã thu lại ánh nhìn: "Bệ hạ, nô tài cáo lui."
"Đi đi, ngày mai ngươi lại đến." Càn Long khoát tay với hắn ta, hào sảng nói.
Phó Hằng lên tiếng rời đi.
Cố Thiến Thiến cúi thấp đầu, nhưng lúc Phó Hằng đi ngang qua, liền dùng ánh mắt quét nhanh như điện liếc nhìn vị mỹ nam nổi tiếng nhất kinh thành Phú Sát Phó Hằng, khi nhìn thấy diện mạo của Phó Hằng, Cố Thiến Thiến ngây ngốc, trong lòng thầm nghĩ, mỹ nam này quả thật danh đúng như thực, chẳng trách Càn Long lại chiếu cố tới cậu em vợ này như vậy.
Khuôn mặt tuấn mỹ, vai rộng eo thon, cùng là trang phục thị vệ, nhưng người khác mặc lên mười phần là bộ dáng nô tài, hắn ta lại là mười phần quý khí, dáng đi mang đậm phong thái quân tử, như mặt trời trên núi, lại như trúc trong rừng sâu.
Bàn về tướng mạo, so với Càn Long cũng không hề thua kém.
Phú Sát Phó Hằng cảm nhận được ánh mắt của Cố Thiến Thiến, thả chậm cước bộ một chút, rồi lại nhanh chóng rời đi.
Sau khi hắn ta rời khỏi Dưỡng Tâm Điện, phía sau liền truyền đến một âm thanh dịu nhẹ, ngọt ngào: "Vạn Tuế gia, hôm qua thần thϊếp vừa mới viết xong một phần thư thϊếp, muốn được Vạn Tuế gia hỗ trợ chỉ điểm một chút."
Cố Thiến Thiến mang theo tiếng cười, dâng lên một phần sách đang viết dở.
Chữ của nàng cũng không quá xấu, nhưng so với lối viết thảo thì có chút nhìn không thuận mắt.
Nói về chữ của Càn Long thì cũng không khá hơn mấy, chẳng qua hắn xưa nay thích lên mặt dạy đời, Cố Thiên Thiến nhờ hắn chỉ giáo học vấn, vừa vặn lại hợp tâm ý của hắn.
Sau khi nghe Càn Long chỉ điểm mấy câu, trên mặt Cố Thiến Thiến bừng tỉnh đại ngộ:
"Vẫn là Vạn Tuế gia lợi hại, nghe người chỉ điểm, thần thϊếp thu hoạch được không ít, lần sau có thể nhờ người chỉ điểm thêm không?"
"Dĩ nhiên." Càn Long cười vuốt cằm.
Trên mặt Cố Thiến Thiến lộ ra nụ cười vui mừng, vừa lúc thỏa mãn lòng hư vinh của Càn Long.
Bất kỳ một nam nhân nào cũng sẽ không cự tuyệt sự sùng bái của một nữ nhân xinh đẹp, cho dù là vua của một nước cũng không tránh khỏi lẽ thường tình này.