Chương 47: Đuổi người về

Sau khi Thuần phi biết được Thừa Càn Cung có thêm một cung nữ, sắc mặt lập tức trắng bệch, nếu Hoàng Hậu còn muốn mượn sức nàng ta, nhất định sẽ để nàng ta tiếp tục dạy cho Thư tần, thế nhưng, chuyện này đã là quá khứ rồi, hiện tại...

Môi của nàng ta run lên, nếu như Hoàng Hậu không muốn gặp nàng ta, nàng ta nhất định phải chủ động, đi đến Dực Khôn Cung bái kiến Hoàng Hậu.

"Nương nương, người của Trường Xuân Cung đến." Hàm Đào lên tiếng, cắt ngang suy nghĩ của Thuần phi.

Trên mặt của Thuần phi xẹt qua một tia tức giận, ho khan một tiếng: "Ai đến?"

"Dạ, là Hứa ma ma." Hàm Đào chần chừ đáp.

Thân là tâm phúc của Thuần phi, Hàm Đào tự biết rõ thân phận của Hứa ma ma, Trường Xuân Cung phái Hứa ma ma tới đây, thật sự không khỏi khiến người ta phải suy nghĩ nhiều.

Thuần Phi cau mày, mím môi, miễn cưỡng thẳng lưng: "Để cho bà ta vào."

Đợi đến lúc nàng ta nhìn thấy túi quần áo cùng với sắc mặt tái nhợt của Hứa ma ma, trong nháy mắt nàng ta liền hiểu dụng ý của Cố Thiến Thiến.

Cố Thiến Thiến đã biết rõ Hứa ma ma là người của nàng ta, cố ý đuổi Hứa ma ma về để làm nhục nàng ta!

"Trước khi nàng ta để ngươi về đây đã nói những gì?" Thuần Phi nắm chặt nắm tay, khuôn mặt tức giận tới đỏ bừng.

"Nhàn phi nương nương nói, Thuần phi nương nương vì tranh sủng mà tự bỏ đói mình, sợ là bên cạnh sẽ không có ai thay người tính kế, cho nên đã để nô tỳ tới, bày mưu tính kế hộ nương nương." Hứa ma ma run rẩy, lắp ba lắp bắp thuật lại những lời trên.

Lúc bà ta nói ra những lời này, sau lưng đã đổ một tầng mồ hôi lạnh.

Lúc trước ở Trường Xuân Cung, khi nghe thấy những lời này, dường như lá gan của Hứa ma ma đã bị hù dọa cho tan nát.

Bà ta ở bên cạnh hầu hạ Nhàn Phi đã nhiều năm như vậy, không nghĩ đến một ngày sẽ bị Nhàn phi nhìn thấu lai lịch.

"Tiện tỳ!" Thuần phi giận đến phun ra một búng máu.

Các cung nữ bên cạnh kinh hãi la lớn.

Thuần phi lại té xỉu lần hai, nhưng lần này mọi người cũng không còn quá ngạc nhiên như trước nữa.

Bởi vậy cho nên, không một người nào biết được Hứa ma ma của Trường Xuân Cung đã đi tới Cảnh Nhân Cung.

Về phần mấy tháng sau, chuyện một lão ma ma chết ở Cảnh Nhân Cung, thì càng không có ai biết được.

Sau khi nhẹ nhàng phản đòn Thuần phi, Cố Thiến Thiến vén tay áo, cầm lấy cuốn sách "Thọ Xuân đường ký" đang để trên bàn trước mặt muốn đọc qua một chút, bởi vì sau này, cuốn sách này chính là quốc bảo, muốn nhìn thấy nó, chỉ có thể đến viện bảo tàng nhìn ngắm từ xa qua kính chống đạn, nhưng bây giờ cuốn sách này đang được bày trước mặt Cố Thiến Thiến, phía trên còn có ấn chương của Càn Long.

Nhìn thấy ấn chương này, Cố Thiến Thiến có chút bất đắc dĩ.

Bảng chữ mẫu đang đẹp, vô duyên vô cớ đóng ấn chương vào làm gì, làm hư cả một bộ bảng chữ mẫu.

Đang nghĩ như vậy, Tiểu Tùng Tử sắc mặt vui vẻ đi vào phòng: "Nương nương, Lý công công tới tuyên, tối nay Vạn Tuế gia truyền người đến bầu bạn."

Cố Thiến Thiến giật mình, hôm qua đã được nhận sủng rồi, sao hôm nay lại truyền nàng tới nữa?

Tuy rằng rất kinh ngạc, nhưng nàng vẫn gật đầu, nói với Tiểu Tùng Tử: "Bổn cung biết rồi."

Cố Thiến Thiến để bảng chữ mẫu đang viết xuống, muốn đến bầu bạn thì cũng nên trang điểm một chút, mấy ngày hôm nay khí sắc Cố Thiến Thiến rất tốt, một thân trăm hoa mặc bướm, đẹp không sao tả xiết.