Chương 43

Tiết Trầm Cảnh thoải mái nheo lại đôi mắt, không tự giác buộc chặt cánh tay, hận không thể đem nàng hoàn toàn dán đến trên người mình. Lúc này hắn đã sớm không nhớ rõ thời điểm bắt đầu, chính hắn biểu hiện ra có bao nhiêu ghét bỏ.

Hệ thống vô ngữ: “……” Nó vẫn là lần đầu nhìn thấy nam chủ coi nữ chủ như một cái lò sưởi!

Hắn nhưng thật ra thoải mái, nữ chủ nhìn qua rõ ràng không quá thoải mái.

Hệ thống đau lòng nói: “Chủ nhân, ngươi không cần dùng đôi tay lạnh băng của người dán lên bụng nữ chủ. Bụng nhỏ của nữ hài bị cảm lạnh sẽ đau bụng.”

Tiết Trầm Cảnh chỉ lo chính mình vui sướиɠ, hoàn toàn mặc kệ người khác chết sống, không thèm để ý nói: “Nàng đau nàng, cùng ta có quan hệ gì?”

Dù sao Ngu Ý cũng không cảm giác được hắn làm cái gì.

Hệ thống: “……” Đáng giận, tra nam!

Hệ thống đã đi theo Tiết Trầm Cảnh 5 năm, nó biết rõ ký đức hạnh của chủ nhà mình, không ăn chút đau khổ tuyệt không nghe khuyên.

Nó thân là hệ thống phụ trợ nữ chủ, ở ban đầu trói định sai người, làm nữ chủ cô độc mà lưu lạc dị thế 5 năm, đã xem như phạm vào đại sai, hiện nay đương nhiên không thể gặp nữ chủ bị tùy tiện khi dễ.

【 hệ thống: Đinh —— cảnh cáo! Hệ thống phán định, hiện tại ký chủ đang có hành vi tổn hại đến thể xác và tinh thần khoẻ mạnh của đối tượng công lược. Hành động này làm bất lợi với việc thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ. Đề nghị ký chủ lập tức dừng lại hành vi, cùng đối tượng công lược bảo trì khoảng cách nửa thước trở lên, nếu không, hệ thống sẽ mở ra cho nữ chủ cơ chế tự động phòng thủ.】



Tiết Trầm Cảnh: “???”

Hắn không để lời của hệ thống ở trong lòng, giống như khıêυ khí©h nó, liền đem lò sưởi ở trong lòng ngực ôm chặt hơn nữa. Trong không khí phun ra từng đoàn xúc tu dính ướt trong suốt. Đem toàn bộ không gian gian tắc đến tràn đầy, từng vòng xúc tu khoá lại phía sau Ngu Ý. Hắn dùng hành động thực tế tỏ vẻ cự tuyệt cảnh cáo của hệ thống, không vui mà nói: “Ngươi tìm chết?”

【 hệ thống: Cảnh cáo không có hiệu quả, mở ra cơ chế tự động phòng ngự, khi đã mở ra cơ chế hiệu lực sáu canh giờ 】

Tiếng của hệ thống vừa rơi xuống, Tiết Trầm Cảnh liền cảm giác lòng bàn tay bỗng nhiên có một trận đau đớn, dường như có muôn vàn kim châm từ trong bụng của Ngu Ý chui ra tới. Các kim châm này chui vào trong lòng bàn tay của hắn. Không chỉ là bàn tay, chỉ cần địa phương hắn dán lên da thịt của nàng, đều truyền tới cảm giác đau đớn bị kim đâm.

Loại này đau đớn bén nhọn thế nhưng làm hắn không thể chịu đựng được.

Xúc tu chen chúc trên giường bay nhanh lùi về, làm cho màn gường bay tán loạn. Ngọn đèn dầu bị gió thổi lay động kịch liệt. Tiết Trầm Cảnh bỗng chốc buông Ngu Ý ra, lùi lại về phía sau, cúi đầu nhìn xem lòng bàn tay của mình.

Trên tay hắn không có một chút miệng vết thương nào, rời khỏi người Ngu Ý sau, đau đớn ở lòng bàn tay cũng lập tức biến mất. Tiết Trầm Cảnh thử thăm dò duỗi tay đυ.ng vào mặt Ngu Ý, đầu ngón tay mới vừa đυ.ng tới nàng, lập tức liền bị châm đau làm hắn lại phải lùi về đi.

Trên người Ngu Ý rõ ràng cái gì đều không có, lại như là mọc đầy gai nhọn vô hình, chạm vào một cái liền chọc sâu.

Tiết Trầm Cảnh tức giận nói: “Ngươi làm cái gì?”