Chương 42

Hệ thống còn cố tình cường điệu “Trong nhận thức của nữ chủ”, những lời này, Ngu Ý cảm thấy không thích hợp.

Nàng đang suy nghĩ miên man trong lòng, thì bỗng nhiên nghe được Tiết Tưu nhẹ giọng nói: “Được a.”

Nàng kinh ngạc nhìn qua, chỉ thấy thiếu niên buống mắt xuống, chăm chú nhìn nàng thật sâu. Vô thố trong mắt hắn đã sớm tiêu tan. Hắn duỗi tay, đem tóc đen tán loạn của nàng cài sau tai, ngón tay thuận thế trượt vào sau cổ nàng, nâng gáy của nàng lên.

Đầu ngón tay lạnh lẽo kí©h thí©ɧ đến làm Ngu Ý run run một chút, phía sau cổ tê tê, nổi lên một tầng da gà.

Này, cái tư thế này nhìn qua hẳn là hắn chuẩn bị hôn nàng đi.

Hai người bọn họ dựa đến cực gần, chóp mũi chạm vào nhau, hô hấp hoà quyện vào bên nhau, khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại một chút. Ngu Ý thậm chí còn có thể cảm giác được hơi thở ướt lạnh trên môi hắn.

Đôi mắt nàng không khỏi trợn to, tim đập lỡ một nhịp.

Đầu ngón tay đang nâng gáy Ngu Ý của Tiết Trầm Cảnh hơi hơi dùng sức. Lông mi Ngu Ý kịch liệt run lên, hôn mê bất tỉnh.

Hai cánh tay vòng qua cổ hắn liền mềm mại chảy xuống. Tiết Trầm Cảnh ngồi dậy, thở mạnh ra một hơi.



Nhưng hắn niết cổ nàng làm cho nàng ngất xỉu đi, hiển nhiên không có kết quả để báo cáo công việc. Ngày mai, khi nàng tỉnh lại, khẳng định trong lòng sẽ sinh ra hoài nghi. Tiết Trầm Cảnh nhăn mày suy tư một lát, lại một lần nữa cúi người, để trán sát vào trán nàng.

Lông mi che đậy bóng ma, đồng tử đen nhánh của hắn dần dần kéo dài, hoá thành châm bạc. Hắn lại tiếp tục mê hoặc Ngu Ý, những lời nói nhỏ lại lần nữa chui vào trong óc nàng.

——tướng công ngươi rất lợi hại, phi thường lợi hại, chúng ta song tu đến bình minh, ngươi cuối cùng mệt đến hôn mê bất tỉnh!

Ban đầu hệ thống đã tính toán tắt máy cho lễ phép, nhưng nó nhìn thoáng qua hành động của ký chủ nhà mình, sau một lúc trầm mặc, nó nghi hoặc lên tiếng: “Chủ nhân, ngươi có phải hay không, không được a?”

Tiết Trầm Cảnh sửng sốt một chút, nghĩ lại cảm giác bản thân bị điện lưu trên thân kiếm của nàng làm cho ngã xuống núi, rồi lại không có sức phản kháng bị nàng chặt đứt mấy cây xúc tu, rồi khuôn mặt bị cào nát đến tận xương cốt, nên trong lòng hắn, những việc thân thiết gần nàng hắn luôn luôn chỉ có kháng cự.

Hắn rũ mắt xuống, khinh miệt mà liếc liếc mắt nhìn Ngu Ý một cái, lạnh giọng nói: “Chỉ có nhân loại mới có thể sa vào với loại gi.ao hoan cấp thấp này.”

Thân hình nữ tử trẻ trung mềm mại lại ấm áp, ôm vào trong ngực kỳ thật rất thoải mái, đặc biệt hiện tại vạt áo còn tán loạn. So với sắc đẹp mà nói, ấm áp dễ chịu từ nhiệt độ trên cơ thể của nàng đối với hắn lại càng mê người hơn.

Tiết Trầm Cảnh đem tay, dán lên trên bụng mềm mại của Ngu Ý, cảm thụ độ ấm trên người nàng. Hắn giống như một kẻ đang ở nơi băng thiên tuyết địa lâu rồi, bị đông lạnh đến chết lặng bỗng nhiên được người khác tiện tay ban thưởng cho một cái lò sưởi.

Đầu ngón tay hắn đều bị nóng đến thiêu cháy.