Chương 30

“Khụ……” Lý Lập Viễn cầm lấy sách vở của Thẩm Phù, mất tự nhiên mà xê dịch mông, ngồi thẳng thân thể không dám lại nhìn loạn, mới nhìn một chút mà hắn đã muốn cương lên rồi.

“Cậu đem sách bài tập lại đây đi, tôi sẽ giảng cho cậu.”

Nghe vậy Thẩm Phù ngoan ngoãn lấy sách ra.

Lý Lập Viễn nói “Câu nào cậu không biết thì đánh dấu vào đó, tôi sẽ chỉ dẫn cách giải cho cậu.”

Sau đó Lý Lập Viễn nhìn thấy Thẩm Phù cầm bút bắt đầu đánh dấu từ đề bài đầu tiên dần xuống phía dưới.

Lý Lập Viễn: “……”

Cô gái ngồi bên cạnh hắn dáng người nhỏ nhắn, Lý Lập Viễn phải cúi người thấp xuống mới có thể nghe rõ lời cô nói, bóng lưng hắn cơ hồ bao phủ lấy cả người Thẩm Phù, hơi hơi nghiêng người một chút, Thẩm Phù đã bị l*иg ngực to lớn của hắn che chắn kín mít.

Bắt đầu giảng giải từ câu đầu tiên, Lý Lập Viễn nhận ra nền tảng của Thẩm Phù quá kém, nếu là người khác dạy thay hắn, chỉ sợ người kia sẽ không còn thời gian để tự mình ôn tập. Thẩm Phù tiếp thu rất chậm, chỉ cần hơi chút lược bỏ một số bước không quan trọng, cô sẽ theo không kịp, công thức đơn giản đều phải tinh tế tách ra giải thích cặn kẽ, cô mới có thể hiểu sao lại ra được kết quả như vậy.

Ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người Thẩm Phù, Lý Lập Viễn bất quá nghĩ, ngốc cũng không sao, hắn có thể dạy cô lâu hơn một chút. Đến chính mình cũng cảm thấy thật khó tin, hắn lại không có cảm giác không kiên nhẫn hay ghét bỏ, ngược lại cảm xúc của bản thân lại mang theo tia vui sướиɠ như đang ở trong trạng thái phấn khích kỳ diệu nào đó.

“Nào, cậu thử giải một chút công thức này thử xem, sử dụng các bước vừa rồi tôi nói tới ấy.”

Lý Lập Viễn mở nắp chai nước, nói một hồi miệng lưỡi đều khô, được cái Thẩm Phù lại rất ngoan ngoãn, chăm chú lắng nghe, cũng không nói xen vào lời hắn. Lúc nào theo không kịp thì ngẩng đầu ánh mắt khó hiểu nhìn hắn, làm hắn một phen tâm hoảng ý loạn.

Thẩm Phù ngoan ngoãn mà tính toán công thức, tầm mắt Lý Lập Viễn nhịn không được lại bay tới trên đùi cô, mẹ nó váy này cũng quá ngắn rồi, chết tiệt cái đùi còn trắng đến vậy, Lý Lập Viễn không khỏi nuốt nước bọt. Hắn vẫn luôn không rời mắt khỏi bắp đùi Thẩm Phù, tầm mắt dần di chuyển xuống gót chân được giấu ở trong giày da, nho nhỏ, khả năng dài chưa tới 36 cm, phỏng chừng còn không lớn bằng một bàn tay của hắn.

‘Tất này sờ lên nhất định rất trơn tuột’ Lý Lập Viễn không khỏi suy nghĩ. Hắn mặc một cái quần đùi dài đến đầu gối, Thẩm Phù không biết vô tình hay cố ý rất nhiều lần không cẩn thận chạm vào chân hắn, cảm xúc mang lại là lạnh và trơn. Mỗi một lầm chạm vào đều khiến khắp người Lý Lập Viễn tê dại như bị điện giật.

Máu bắt đầu dồn xuống bụng dưới, Lý Lập Viễn thầm mắng chính mình không biết xấu hổ, bắt buộc bản thân dời mắt đi chỗ khác. Hắn con mẹ nó thật là biếи ŧɦái, cũng không biết đủ mà dừng lại.

“Ôi, ký chủ, Lý Lập Viễn đang nhìn trộm chân của cô nha, hơn nữa cậu ta còn cương cứng.”

“Tôi đang học mà, cậu đừng có quấy rầy.” Mặc dù Thẩm Phù tiến hành giao lưu cùng hệ thống trong não bộ, bên ngoài cô lại giả vờ vô tình để chân mình lên trên đùi Lý Lập Viễn, sau đó nghiêng người lại gần hắn “Lý Lập Viễn, chỗ này làm sao a, mình quên mất rồi….”

Thẩm Phù ngẩng đầu nhìn lên, thấy lỗ tai của hắn đỏ bừng một mảng, cô làm bộ cái gì cũng không biết, đẩy bản nháp qua.

Lý Lập Viễn không biết mình như thế nào tiếp nhận bút, hắn có chút ngẩn người thấp giọng giải thích cho Thẩm Phù bước tiếp theo. Dáng vẻ Thẩm Phù vờ như đã hiểu rõ, sau đó trực tiếp ghé vào phía dưới ngực hắn viết đáp án.

Hai người tiếp xúc quá gần, hương vị trên người Thẩm Phù xộc vào trong mũi Lý Lập Viễn, thân mình hắn lập tức cứng đờ, tim đập loạn xạ. Hắn nghĩ muốn sờ lên cái đùi dán lên chân hắn kia, muốn đem người đặt ở trên đùi, ôm vào trong ngực, muốn cởi giày cô ra, nhìn xem rốt cuộc cái cặp chân nhỏ bé kia trông như thế nào.

Khó khăn khống chế ánh mắt không được nhìn xuống nữa, Lý Lập Viễn đi xem bài tập của Thẩm Phù, kết quả hắn đột nhiên nhìn thấy bộ ngực to tròn của cô, này, này mẹ nó là cúp F đi?

Trước đó hắn bị hai chân của Thẩm Phù hấp dẫn toàn bộ sự chú ý, giờ mới phát hiện ngực của cô cư nhiên lại lớn như vậy. Hơn nữa cô hình như không có mặc nội y, căng tròn ở đó, chủ nhân vừa tùy tiện động một cái hai viên đại nãi liền run rẩy theo.

Đệt! Này mẹ nó chính là vưu vật mà!

Dươиɠ ѵậŧ cương đến phát đau, đem đũng quần đội thành một cái lều lớn, Lý Lập Viễn ngửi được mùi thơm ngào ngạt trong không khí, cảm thấy cái mũi nóng ran, ngứa ngáy khó chịu.

Thẩm Phù cuối cùng cũng viết xong, cô đang định đưa cho Lý Lập Viễn xem, kết quả vừa ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy lỗ tai của hắn đỏ bừng.

“A, Lý Lập Viễn, cậu chảy máu mũi rồi kìa!”

“Hả?” Lý Lập Viễn duỗi tay sờ một cái, đầu ngón tay nhiễm một tầng máu đỏ, hắn xấu hổ cười ngượng “Có lẽ là do trời quá nóng, nên nên, phát nhiệt ha ha.”

Thẩm Phù hoang mang rối loạn lấy khăn giấy muốn giúp Lý Lập Viễn lau đi máu mũi “Cậu mau đem cái này chặn lại đi.”

Ánh mắt Lý Lập Viễn không tự chủ mà dán lên hai cái vυ" to vì hoảng loạn mà không ngừng nẩy lên kia, woa, woa, đệt mợ!

Máu mũi càng lúc chảy càng nhiều, chảy cả lên quần áo của hắn. Lý Lập Viễn thống khổ ngửa đầu lên, ép buộc chính mình không được nhìn nữa, này con mẹ nó ai mà có thể chịu đựng được chứ!

Rất nhanh máu đã thấm ướt khăn giấy, Thẩm Phù bị dọa đến luống cuồng tay chân “Sao lại chảy nhiều máu như vậy a! Lý Lập Viễn chúng ta đến phòng y tế đi.”

Những bạn học khác trong phòng cũng nghe thấy động tĩnh, nhìn về phía bên này. Đến khi bọn họ nhìn thấy bộ ngực lớn cúp F của Thẩm Phù, ánh mắt nhìn Lý Lập Viễn liền trở nên ái muội.

“Đừng, không cần phải đi phòng y tế, một lát nữa là tốt thôi.” Mẹ nó, dươиɠ ѵậŧ của hắn đã cương cứng thành như vậy, đứng lên để người khác nhìn thấy sao? Lý Lập Viễn đau lòng nói với Thẩm Phù “Cậu trước, trước tiên ngồi xuống đi, một lát nữa là ổn thôi.”

Wdnmd, cậu đừng có lại triển lãm bộ ngực lớn đó trước mắt mọi người có được không!

Thẩm Phù liếc mắt nhìn thấy đũng quần căng phồng của Lý Lập Viễn. Mặc dù đã biết trước côn ŧᏂịŧ của hắn cương cứng, nhưng cô vẫn xấu hổ đỏ mặt lắp bắp ngồi xuống cách xa chỗ đó một chút, cô không có cố ý làm cho hắn chảy máu mũi mà.

Lý Lập Viễn xấu hổ muốn chết, hắn thấy cô vô tình mà liếc nhìn phía dưới đũng quần của mình, sau đó mặt liền đỏ bừng ngồi cách xa hắn.

“Tiểu Ngải, sao cậu ấy lại chảy nhiều máu mũi như vậy, không có sao chứ?”

“Không có việc gì, người trẻ tuổi huyết khí phương cương, chảy máu mũi là chuyện bình thường.”

Thật vất vả chờ cho hạ thân trở lại bình thường, Lý Lập Viễn hai tai đỏ bừng “Tôi đi nhà vệ sinh rửa sạch một chút.”

Thẩm Phù cũng có chút ngượng ngùng lau vết máu trên sách vở cùng bàn học. Cô cảm thấy các bạn trong phòng học hình như đang bàn luận về mình.

Ra khỏi phòng học, cuối cùng mùi hương cùng với thân thể dụ hoặc hắn đã biến mất. Lý Lập Viễn tựa đầu lên vách tường trong nhà vệ sinh. Trong đầu không khỏi nhớ lại hình ảnh đôi chân cùng bộ ngực của Thẩm Phù, hắn tự tát vào mặt mình một cái. Chết tiệt! Sao hắn lại có tật xấu này chứ!

Trên người của Lý Lập Viễn vẫn còn hơi ửng đỏ, Thẩm Phù nhìn tóc mái của hắn còn đang nhỏ nước, thân thiện đưa khăn giấy qua “Lau nước đi, cậu không sao chứ?”

Lau khô nước trên mặt, Lý Lập Viễn gật đầu “Cảm ơn cậu, tôi không sao.”

Vờ cầm lấy bản nháp của Thẩm Phù để che đi sự xấu hổ, Lý Lập Viễn lại ngửi được mùi thơm ngọt ngào trong không khí. Hắn cảm thấy hôm nay nếu tiếp tục giảng cho cô nữa thì có lẽ mình sẽ chảy hết máu mà chết.

“Nếu không tôi về ký túc xá thay quần áo trước, buổi tối lại cùng nhau ăn cơm, đã hơn bốn giờ rồi, chắc cậu cũng mệt mỏi rồi đi.”

“Được nha!” Thẩm Phù ngoan ngoãn gật đầu, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình “Vậy buổi tối gặp lại.”