Chương 2: Hệ thống không gian

Anh trai của cô, Phùng Tử Thành, là chủ tịch của tập đoàn họ Phùng, anh bắt đầu điều hành công việc kinh doanh của gia đình từ năm 15 tuổi, được mệnh danh là ông vua trong giới kinh doanh, đẹp trai và giàu có.

Tuy nhiên, vị CEO đẹp trai này chỉ là một vai nam phụ, và anh đã yêu phải một tiểu bạch hoa đến khi chết.

Phùng Thanh Ca sờ trán mình, và nghĩ trong lòng:

"Nếu muốn anh trai tránh xa khỏi tiểu bạch hoa, thì phải cải tạo lại anh trai mình. Sở dĩ anh trai thích cô ả tiểu bạch hoa ấy là vì tính khí của cô ta giống mẹ anh ấy. Được rồi! Người này thiếu tình mẫu tử từ khi còn nhỏ." Một kế hoạch được tạo ra.

Chỉ là do anh trai cô không nhìn thấy bộ mặt thật sự của cô ta nham hiểm, độc ác

Phùng Thanh Ca có thói quen ôm con gấu bông khi trầm tư suy nghĩ. Đột nhiên, ngón tay cô đau nhói máu nhỏ xuống con gấu bông.

Phùng Thanh Ca nhanh chóng dùng khăn lau vết thương, nhưng chưa kịp lau vết máu trên ngón tay cô đã biến mất và ngay cả vết máu dính trên con gấu cũng không còn nữa.

Lúc này, trong đầu của cô hiện lên một giọng nói: "Ký chủ tinh thần lực khôi phục. Có thể thi triển trói buộc, nguyện ý trói buộc chọn đồng ý, không muốn trói buộc chọn không."

Trò chơi cô đã chơi xuất hiện trong tâm trí của Phùng Thanh Ca và cô đã chọn "Có" gần như không do dự. Cô bất động cho đến khi âm thanh máy móc "đang tiến hành đóng sách" vang lên trong đầu cô ấy.

Ôi mẹ ơi! Nó là cái gì zậy? Làm thế nào mà cô có thể chọn tùy tiện như vậy? Bây giờ hối hận cũng đã muộn, cô chỉ có thể ngồi đó rối rắm chờ đợi sự phán xét của số phận.

"Đang liên kết... 10%... 35%... 68%... 96%... 100%... Liên kết đã hoàn tất, giờ hãy dịch chuyển vật chủ đến không gian."

Phùng Thanh Ca sửng sốt, điều này có nghĩa là gì? Đột nhiên đầu cô đau, mắt mờ đi, sàn nhà kiểu châu Âu sang trọng dưới chân biến thành bùn, cô đặt chân đến một nơi xa lạ.

"Đây là đâu?" Phùng Thanh Ca nói,

"Này, có ai ở đó không? Người vừa nói có ở đó không?"

Không có phản hồi, xung quanh rất trống trải, trừ đất ra chỉ còn lại một cái cây, trên cây mọc ra một quả ngũ sắc.

Vì một số lý do, Phùng Thanh Ca thực sự muốn ăn nó. Mặc dù bây giờ cô không đói, nhưng cô vẫn muốn vồ lấy nó và ăn.

Lúc này, trái cây dường như đã cảm nhận được ý định của cô nó lao về phía cô. Cô sửng sốt, vừa định xoay người bỏ chạy, trái cây đã phóng thẳng vào miệng.

Thật ngọt ngào! Nó có mùi vị rất ngon! Phùng Thanh Ca liếʍ môi, với vẻ mặt vẫn chưa hoàn hồn.

Nó không có độc, phải không? Quên nó đi, tôi đã ăn nó. Thượng đế đã gửi cô đến đây không hề dễ dàng, vì vậy chắc sẽ không lấy mạng cô ngay đâu ha?

Cô ngồi xuống, tựa vào thân cây, nghi ngờ nhìn xung quanh.

"Đây là nơi nào?"

Phùng Thanh Ca nhẹ nhàng hỏi.

"Không gian của ma nữ Thiến Như Nguyệt"

"Ma nữ Thiến Như Nguyệt? Cô ấy là ai?"

Phùng Thanh Ca tỏ vẻ khó hiểu.

"Công chúa của ma giới, cũng là Ma giới số một cao thủ."

"Ồ! Hóa ra là không gian của công chúa ma giới... Không, ai đang nói chuyện vậy?"

Phùng Thanh Ca ngạc nhiên nhìn xung quanh, nhưng không có ai. Nhân tiện, giọng nói đó đã xuất hiện trong tâm trí cô ấy.

Chuyện gì đang sảy ra? Cô gần như bối rối. Cô lần đầu tiên trở thành nữ phụ bia đỡ đạn của nữ chính trong một một cuốn tiểu thuyết, sau đó có được không gian nhảm nhí này. Sao hôm nay mọi chuyện lạ lùng thế?

Phùng Thanh Ca muốn lừa dối bản thân rằng cô đang mơ.

"Ma nữ Thiến Như Nguyệt là một dược sư giỏi và đây là vườn thuốc của cô ấy."

Phùng Thanh Ca nghe thấy rằng giọng nói trả lời câu hỏi khác với âm thanh máy móc khi nãy. Cô lại nhìn quanh, mắt dừng lại ở thân cây phía sau.

"Có phải là ngươi đã trả lời các câu hỏi của ta?"

Phùng Thanh Ca thăm dò hỏi.

"..." Đã không có phản hồi nào.

Phùng Thanh Ca thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ rằng mình có khi nào bị mê sản.

Cô đứng dậy tiếp tục khám phá không gian. Có vẻ như ở đây rất rộng! Trời là trời, đất là đất, như một thế giới riêng biệt.

Đi và đi, nửa giờ trôi qua, một giờ trôi qua, hai giờ trôi qua, cuối cùng cô cũng nhìn thấy một ngôi nhà.

Ngôi nhà được xây dựng theo phong cách phương Tây, tương tự như một biệt thự đơn lập sang trọng. Chỉ là từ trong ra ngoài đều đen kịt, lại còn là hình ảnh một bộ xương, thoạt nhìn rất đáng sợm

Phùng Thanh Ca lấy hết can đảm để đi vào. Khi cô đang chuẩn bị đi vào thì nghe thấy ai đó đang gọi cô. Cô dừng lại lắng nghe, hóa ra là người hầu gõ cửa phòng cô.