Chương 10

Mặc Lâm Phong đi đến chỗ Phùng Tử Thành. Khi nhìn thấy Phùng Thanh Ca, anh đã sẵn sàng để bị cô bám lấy, nhưng Phùng Thanh Cả dường như không nhìn thấy anh và bỏ đi mà không quay đầu lại, thậm chí không để lại cho anh một ánh nhìn. Tự nhiên, anh cảm thấy mất mát.

Đôi mắt của Mặc Lâm Phong dõi theo chuyển động của Phùng Thanh Ca, khi thấy cô đến gần Tư Mã Ân, anh đột nhiên "hiểu" suy nghĩ của cô.

Hóa ra cô đã thay đổi chiến thuật. Anh gần như bị đánh lừa bởi vẻ ngoài của cô vừa rồi, cô không khác gì những cô con gái kiêu căng và thâm độc đó. Khịt mũi! Thật đáng tiếc cho vẻ ngoài lộng lẫy đó.

Phùng Tử Thành phát hiện Mặc Lâm Phong đã nhìn chằm chằm vào em gái mình, ngay lập tức cảm thấy không hài lòng. Anh không hiểu tại sao mình lại có ý nghĩ như vậy, mặc dù trước đây anh không tán thành việc Phùng Thanh Ca gả vào nhà họ Mặc nhưng anh cũng không phản đối nhiều như bây giờ.

Phùng Thanh Ca không biết ý nghĩ phức tạp của hai người đàn ông đằng kia, bây giờ cô đang đến gần Tư Mã Ân, cô cảm thấy vừa phấn khích vừa lo lắng.

Đó là nữ chính! Trong nguyên tác, cô ấy dịu dàng, tốt bụng, đáng yêu và ân cần, tất cả những tính từ mỹ miều sinh ra đều dành cho cô ấy.

Sự thất vọng thoáng qua đôi mắt của Phùng Thanh Ca.

Cô không xinh đẹp bằng cô ấy, dáng người cũng không đẹp bằng cô ấy, cô ấy luôn nhìn người khác bằng ánh mắt tủi thân, như thể mọi người nợ cô ấy.

Phùng Thanh Ca chỉ muốn hòa thuận với cô ấy. Cô chỉ muốn sống một cuộc sống hạnh phúc khỏe mạnh chứ cô không muốn cạnh tranh với nhân vật nữ chính. Nhưng khi cô nhìn thấy ánh mắt thâm sâu tàn độc của Tư Mã Ân, mọi suy nghĩ của cô đều biến mất. Người đó rất tâm cơ, làm bạn với cô ấy chẳng khác gì đi vào hang hổ.

Quên bạn bè đi, tránh xa cô ấy ra! Chỉ cần cô ấy không tổn hại đến phiếu cơm dài hạn của mình, tức là ca ca của cô thì cô ấy muốn hại bao nhiêu nam nhân, chơi một phượng mười rồng cũng được!

Nhưng mà... dám ở trước mặt anh trai cô tán tỉnh thì cũng đừng trách cô vô tình. Đúng là Phùng Thanh Ca cô muốn sống một cuộc sống hạnh phúc, nhưng cô cũng không phải là một người hiền lành gì.

"Cô có phải là Tư Mã tiểu thư không? Cô thật xinh đẹp." Phùng Thanh Ca duyên dáng gật đầu như một lời chào với Tư Mã Ân.

“Phùng tiểu thư, xin chào.” Tư Mã Ân yếu ớt nhìn nàng.