Tác giả :Nguyệt
"Xấu muốn ói "
Tịch Phùng nhíu mày phỉ nhổ , bị ghê tởm đến muốn nôn . Thật muốn nhìn em trai để rửa mắt !
Tập thể "tân nhân loại" "............" .
Ngươi là muốn phanh thây hay vạn đao mổ xẻ ? Biết chạm đáy nổi đau người khác như thế sẽ chết rất thảm đó !
Vì thế , không đợi ông chủ ra lệnh một đám đã bừng bừng sát khí giơ bộ móng đen sắt xông lên , mang khí thế muốn xé nát ngươi thành mảnh vụn .
Tịch Phùng không phải kẻ nằm yên chịu chết , trước lúc họ dùng tốc độ phi nhân loại xông lên hắn đã âm thầm gieo rắc một loại virus bệnh độc T , đây là bản nâng cấp của virus hắn đã gieo cho người trong căn cứ , loại virus này sẽ ảnh hưởng đến hệ thần kinh của "tân nhân loại" khiến chúng quay cuồng mơ hồ mà tấn công đồng loại , nhưng nó chỉ duy trì thời gian ngắn .
Khi bọn chúng xông lên virus đã xâm nhập thành công . Tiến sĩ G vừa đặt chân đến đã nghe Tịch Phùng chê bai kiệt tác của mình thì tức điên , sát ý dâng lên đắt ý nhìn Tịch Phùng sắp bị đám kiệt tác của ông cho niếm mùi , ông sẽ không để Tịch Phùng chết nhưng chỉ cần giữ lại bộ não kia là được , còn chân tay gì đó không cần thiết lắm . Nhưng còn chưa để ông đắt ý vui vẻ được lâu thì "tân nhân loại " của ông đột nhiên tàn sát lẫn nhau , trận chiến còn lang đến chỗ ông khiến ông không thể không mốc súng cải tiến ra bắn hạ vài tên , mắt nổi tơ máu trừng trừng như muốn lồi ra nhìn Tịch Phùng ung dung chậm rãi đi ra ngoài , hoàn toàn thoát khỏi trận chiến.
"Gia chủ ! Gia chủ !" Quản gia xưa nay luôn ổn trọng nghiêm túc bây giờ lại tay chân gấp gáp , đầu đầy mồ hôi , lúc chạy còn xém trượt chân . Tịch Tùng Thư vì Tịch Phùng mất tích tâm trạng đang rất tệ , bắt gặp bộ dánh này của quản gia tâm trạng càng không xong hơn " Ông đang vội đi đầu thai sao !"
Quản gia liền nghẹn một hơi , nhưng chuyện quan trọng vẫn phải nói " Gia chủ , có tin của nhị thiếu và tam thiếu rồi !"
Tịch Tùng Thư kích động đến đứng bật dậy , chiếc ghế đằng sau cũng đáng thương ngã xuống "Thật sao ?!Người đang ở đâu ?! "
Quản gia đã lấy lại bình tĩnh nghiêm tức thuật lại " Là do nhị thiếu đã gửi tin đến , cấp dưới đã dựa theo tín hiệu để tìm địa chỉ , xác định là ở ngoại thành , đã cho người đến dò xét , rất nhanh sẽ có tin báo " vừa dứt lời điện thoại của quản gia đã reo , ông nhanh tay bắt máy mở lo ngoài .
"Chúng tôi đã dựa theo tín hiệu truy đến ngoại thành , tín hiệu hiển thị ở một nhà máy bỏ hoang , nhưng khi chúng tôi đi vào xem lại chẳng có gì cả "
Tịch Tùng Thư mày nhíu thật sâu , suy xét một chút liền ra lệnh "dò xem có mật đạo nào không "
Cấp dưới bên kia nghe xong liền thầm gõ đầu mình một cái , sao không nghĩ ra cái này a ! Gia chủ quả là gia chủ !
"Vâng!"
Nhanh chóng thông báo cho những người khác , họ dùng máy dò tiên tiến nhất dò từng tất đất trong nhà máy , thậm chí trên tường cũng không tha .
15 phút trôi qua , ngay cả người như Tịch Tùng Thư cũng căng thẳng đến hai tay ướt đẫm mồ hôi , trên trán quản gia đã mồ hôi như mưa .
"Báo cáo gia chủ ! Đã tìm được cửa mật đạo được ngụy trang thành tường bị một đống vật liệu che lại , nhưng nó làm một loại vật liệu rất cứng , chúng tôi không phá được !" Cuộc gọi đến , âm thanh kích động của cấp dưới tràn ra , Tịch Tùng Thư và quản gia thở ra một hơi nhẹ nhõm , tìm thấy là tốt rồi .
"Gia chủ , trong tin nhị thiếu gia có nói đây là một tổ chức rất nguy hiểm , gia chủ cần hợp tác với chính phủ triệt phá "
Xưa nay Tịch Phùng luôn rất chính chắn , ông tin vào lời con mình nên đã nhất máy gọi cho một người bạn bên chính phủ .
Người bạn kia nhận được cuộc gọi thì xửng sốt , nhưng cũng lập tức đồng ý . Vì vốn dĩ ông ta rất thân với Tịch gia chủ , đã nhìn Tịch Trầm cùng Tịch Phùng lớn lên , tuy chỉ là một vụ bắt cóc ông không thể điều động quân đội của chính phủ nhưng có thể điều thế lực riêng của mình .
Khoảng 1 tiếng sau xe quân đội đến với 50 tinh anh ngay cả ông bạn thân cũng đi theo, Tịch Tùng Thư đã đến đợi từ trước nhìn thấy bạn già liền đi đến vỗ vai Hướng Quốc tỏ vẻ cảm ơn . Hướng Quốc liền cười ha hả vỗ lại .
50 bảo tiêu cùng 50 tinh anh xông vào nhà máy , dùng dụng cụ mở cửa mật đạo . Mật đạo quả nhiên đặt biệt cứng chỉ có thể đập ra một khe hở , sau khi thấy cửa mật đạo lăn qua lộn lại vẫn khômg mở được Hướng Quốc liền vung tay cho nổ !
Sau một âm thanh "ĐÙNG "thật lớn , cánh cửa đã bị nổ đến không còn manh giáp . Cũng may đây là ngoại thành ít người , nếu không một tiếng nổ này liền được lên tin tức !
Sau cánh cửa lộ ra lối đi tràn ngập hơi thở công nghệ . Hóa ra cánh cửa được làm bằng vật liệu cứng nhất hiện nay , hèn gì ngoại trừ bom tạc thì chẳng mở nó được .
Hướng Quốc nhìn lối đi mà nhíu mày , giác quan thứ sáu nhiều năm trui rèn trên chiến trường giúp ông thoát chết không biết bao nhiêu lần đang cảnh báo ông . Nơi này có vấn đề rất lớn , một tổ chức bắt cóc không thể nào có được những công nghệ tiên tiến vượt bật đủ sánh ngang với phòng thí nghiệm của quốc gia này . Ông quyết đoán đánh một cú máy đến trung tâm , báo cáo lại sự việc nơi này , yêu cầu điều người đến kiểm tra . Sau đó dặn dò đoàn người nhớ cẩn thận , mới để họ tiến vào , ông và Tịch gia chủ sẽ ở ngoài quan sát và chỉ thị qua camera được gắn trên người 50 tinh anh .
Fuck ! Cái số con rệp thành thánh gì đây ! Tịch Dương khóc không ra nước mắt nhìn một đám người như là tang thi đang đuổi theo cậu và 009 muốn cắn . 009 toàn thân đều là vảy đen cứng cáp tất nhiên không sợ , mà đám người tang thi mới phải sợ táp trúng hắn sẽ gãy răng a ! Nhưng mà cậu sợ lắm nha !( T □ T !! ) . Bị táp một cái cậu nhất định sẽ mất luôn miếng thịt đó !
009 cũng biết rõ điều đó nên luôn cẩn thận che chở , không để người bị nhiễm đến gần hai người .
" Joe!!!! Không phải ngươi nói Tịch Phùng vài năm sau mới phát tán bệnh độc sao !! Không phải ngươi bảo bệnh độc là do ta reo rắc sao !!! Thế đám người như tan thi bày là sao hả ?!! "
"Tích ! Đã quét hình xác định họ đúng là nhiệm bệnh độc "
Tịch Dương : !!!!!!!
"Nhưng chỉ là bước đầu của bệnh độc , chỉ duy trì thời gian ngắn sẽ tự động bị tiêu diệt , dự tính bọn họ phải mất 1 tiếng nữa mới bình phục "
"........" Nói hết một lần ngươi chết à !!
Cũng may 009 là phi nhân loại , rất nhanh đã dùng tốc độ không thuộc về người bỏ xa bọn người kia . Phía trước là khúc quẹo hệ thống đã báo cho Tịch Dương biết Tịch Phùng đang ở bên trái , Tịch Dương vỗ 009 bảo hắn quẹo trái.
Vừa quẹo qua liền hết hồn !
" Joe , đi ra đây , tao hứa không gϊếŧ mày đâu "♧( = _ =*)♧
Joe : "......." Joe chin nhỗi mà~~ (T w T)