009 đứng dậy đến gần cửa l*иg để quan sát vật trong l*иg đối diện rõ hơn .
Thật ra với cơ thể được cải tạo của hắn việc nhìn rõ vật cách 5 6 mét không là vấn đề , chỉ là nhìn thứ trong l*иg kia cỡ nào cũng là trẻ con , còn là trẻ con mang hoàn toàn hình dáng nhân loại bình thường , đều này ở một nơi như thế này quả thật là chuyện không tưởng .
Đứa trẻ kia là vật thí nghiệm mới sao ? Không giống . Nhưng nó rất bất thường , nếu thật sự là trẻ con thì đáng ra khi thấy hắn đã phải hét lên rồi , đứa trẻ này lại im lặng bất thường hơn nữa trên mặt không mang sợ hãi . Vậy nó... là gì ?
"Mày là gì "
Cặp đồng tử dựng thẳng sáng lên sắc vàng toát lên sự cảnh giác cùng uy hϊếp .
Lúc này đường não của Tịch Dương mới quay về đúng đường lối . Hoảng sợ hét rầm lên .
"AAAAAAAAAAA" (○ □ ○ !!!!)
009 : "......." cung phản xạ có phải hơi dài không , hơi có vẻ cũng dài quá . ( = _ = *)
Không phải Tịch Dương mặt liệt mà do bận tán nhảm cùng hệ thống nên quên mất mình đang ở đâu!
Nhìn thằng nhóc đột nhiên nhảy dựng vẻ mặt hoảng sợ tột độ , 009 tỏ vẻ hắn mới là người phải giật mình ở đây được không .
Đang yên lặng mặt không cảm xúc đột nhiên nhảy lên còn tặng thêm combo mặt sợ và tiếng hét cao , ngay cả 009 trải qua nhiều sự tình đáng sợ cũng phải hết hồn lùi về sau một bước.
"RẦM !"
Chiếc bàn đáng thương phải chịu đựng sự tức giận của Tịch gia chủ , ngay cả ly tách để trên bàn đều nảy lên.
"Chuyện này là sao ? Người thì không bảo vệ được ! Giờ đến tìm người cũng không xong ! "
Nhóm vệ sĩ bên dưới xấu hổ đến không nâng nổi đầu , mặt mỗi người đều hiện lên hổ thẹn .
Đội trưởng nhóm vệ sĩ Bàn Thạch đứng ra : "Gia chủ , là lỗi của bọn tôi , chúng tôi sẽ cố gắng tìm ra người , xin gia chủ cho chút thời gian!"
Tịch Tùng Thư mệt mỏi xoa xoa ấn đường , xua tay cho bọn họ ra ngoài . Bàn Thạch cung kính cuối người , cùng nhóm vệ sĩ đi ra ngoài tiếp tục tìm người.
Lương Mẫn Mẫn từ đầu đến giờ vẫn ngồi giữ yên lặng , đến khi người đi hết chỉ còn Tịch Tùng Thư mới lên tiếng " Tịch Tùng Thư , Tịch Phùng là người kế thừa của Lương gia , ông bằng mọi giá nhất định phải tìm được nó!" Giọng bà hiện lên nồng đậm tức giận và lo lắng .
"Nó là con trai tôi " dứt lời ông liền đứng dậy đẩy cửa ra ngoài .
Dựa theo thái độ và lời nói của hai người thì đã biết rõ , Lương Mẫn Mẫn tuy là mẹ nhưng chỉ xem con mình là người thừa kế .
Từ nhỏ do thiên phú thể hiện bên ngoài nên đã xác định rõ , tình cảm tâm tư của Lương Mẫn Mẫn luôn thiên vị con thứ nhiều hơn , còn con cả Tịch Trầm do thiên phú về kinh thương đã xác định sẽ nối nghiệp cha , nên không nhận được nhiều sự quan tâm của mẹ .
Nhưng như thế không có nghĩa là bà yêu thương Tịch Phùng , bà quan tâm vì đơn giản đó là người thừa kế y bác .
Tịch Tùng Thư nhìn có vẻ lạnh lùng , nhưng cả Tịch Trầm và Tịch Phùng đều biết , ông thật sự thương họ .
Ông là gia chủ lạnh lùng , là người cha tốt của họ .
"Không biết cậu đã nghĩ thông chưa " tiến sĩ G nện bước đi tiến vào nơi giam Tịch Phùng .
Hai ngày không có thức ăn và nước uống đã lấy đi phần nào sức lực của Tịch Phùng . Hắn suy yếu dựa vào giường , không trả lời tiến sĩ G mà chỉ nhắm mắt làm ngơ .
Tiến sĩ G cũng không sốt ruột , gọi người đưa ghế đến , thong thả ngồi xuống " Tịch Nhị thiếu , hai hôm nay có phải đói lả khát khô rồi hay không ? Còn không đem cho nhị thiếu ly nước "
Ly nước được đưa tới , Tịch Phùng cầm lấy nốc cạn . Tiến sĩ G hỏi lại " Tịch Phùng , cậu có muốn tham gia nghiên cứu cùng ta không " lần này không phải câu hỏi như trên nữa mà như câu khẳng định .
"Tôi tham gia " ánh mắt Tịch Phùng có phần không tiêu cự . Nhưng khi bọn Tiến sĩ G mỉm cười đắt thắng quay người đi , con ngươi hắn lại trở về sự sâu thẩm lạnh lẽo như thường .
Trong ly nước Tiến sĩ G đưa Tịch Phùng có thuốc thôi miên làm tẩy não , nhưng ông ta đã xem nhẹ Tịch Phùng , sợ bỏ nhiều sẽ ảnh hưởng tới não hắn nên chỉ bỏ liều vừa đủ , nhưng liều thuốc đó chưa đủ để hạ gục kẻ mắc bệnh xà tinh nhưng lại là xà tinh tỉnh táo! Nó chỉ đủ làm hắn mơ hồ phút chóc .
Tịch Phùng ngay từ đầu đã dự đoán được điều này , tiến sĩ G muốn hắn tham gia vào cuộc thí nghiệm nhưng lại không tin tưởng hắn nên chỉ có thể điều khiển hắn , hắn nghĩ ông ta sẽ cho người thôi miên hắn , là thiên tài y học hắn cũng đã học qua tâm lý học , khi bị thôi miên hắn sẽ có cách tránh khỏi , nhưng không ngờ ông ta lại bỏ thuốc , nhưng may không ảnh hưởng mấy đến kế hoạch.
Hắn sẽ lợi dụng việc gia nhập này để nắm bắt địa hình nơi này .
Quay lại chỗ Tịch Dương . Sau hai ngày bị nhốt tình cảm của cậu với " bạn cùng phòng" đang thăng tiến vượt mức , muốn biết lí do phải quay ngược về ngày đầu bị nhốt .
Sau vài giờ bị nhốt và chống đỡ với sự sợ hãi đối với "người bạn" đối diện . Tịch Dương biểu hiện cậu muốn hỏng mất rồi a !!!
"Joe à , nếu ở thêm vài giờ nữa ta chưa bị đói chết , giật chết , gϊếŧ chết thì cũng bị vật thí nghiệm dọa sợ chết aaaa!!!"
Hệ thống:"......" kí chủ yếu nhớt như vậy phải nàm thao!? Online chờ gấp!!!
"Ngươi mau tìm cách gì cứu ta đi , a hu hu , bảo bảo sợ chết khϊếp rồi!!!"
" Xin kí chủ bình tĩnh . Hắn ta sẽ không làm hại ngài đâu , ít nhất là không gϊếŧ "
Tịch Dương : (○◇○!) What ?
"Thật sao ?!"
"Lí do xin ngài nhìn lại thông tin của 009 . Trọng điểm xin đọc dòng thứ 5 .
Tịch Dương mở bảng ra nhìn lại .
[ tên : 009
Giống lai : rắn
Tình trạng cơ thể : suy yếu ( quét thấy một số tổn thương nặng trên cơ thể , có thể vừa trải qua 1 đợt thí nghiệm độ nguy hiểm cao )
Cấp độ nguy hiểm : S ( chia ra D, C, B, A, S ,S+ , trong đó D thấp nhất )
Trạng thái tinh thần : bờ vực tan vỡ , xác định đã dính bệnh xà tinh
Lời cuối : thỉnh ký chủ cố gắng bảo toàn mạng sống ! Joe sẽ cầu nguyện cho ngài !! ]
Tịch Dương :"..........." ý giề ?!! Này không phải càng đáng sợ hơn sao !?? Hơn nữa mỗi lần nhìn dòng cuối là lại muốn phun tào !
" kí chủ quên ta có thể phát ra tần sóng khiến người bệnh xà tinh sinh ra tình cảm với kí chủ sao . Từ lúc quét được trạng thái tinh thần của 009 Joe đã phát ra tần sóng , tinh thần của tên này yếu hơn mục tiêu nhiệm vụ nên càng dễ khơi gợi hơn , từ nãy đến giờ , mỗi cái nhăn mày méo miệng của kí chủ điều kích phát tình (dục) cảm (vọng) của hắn , nên 90% hắn sẽ không gϊếŧ ngài , xin yên tâm"
Tịch Dương "..........." nghe xong đột nhiên càng thấy sợ hãi các thứ hơn là sao !!
So với Tịch Dương sợ hãi , 009 càng muốn sợ hơn . Không hiểu sao hắn càng nhìn tên nhóc này càng cảm thấy đáng yêu , tư thế ngu ngốc muốn tìm chết đang dần rút người lui vào hàng rào laze điện cũng manh đến lạ ! Biết nếu không nhắc nhất định nhóc đó sẽ bị giật thành than , mà hắn không muốn điều đó xảy ra
"Nhóc còn lui nữa thì sẽ thoát ra khỏi đây được đấy ."
Tịch Dương : thoát ra thật hả (*^ □ ^*)/
"Bị đám điên kia khiên xác khét đen ném ra ngoài "
"............." ( QAQ)