Chương 17: Tiểu thư uy vũ (16)

"Tại sao...tại sao...sao các ngươi dám ngăn cản ta!" Làn khói đỏ điên tiết lên mắng người và cũng vừa lúc mọi người ở đây cũng nhìn thấy hình dạng thật của nó.

Làn khói đỏ ấy cư nhiên là một phụ nữ tuổi tầm ba mươi nhưng nhan sắc thì không thể xem nhẹ à nha!

Mắt phượng mày ngài, sóng mũi cao thẳng, làn môi đỏ mọng nước, đặc biệt là ấn kí ở giữa mi tâm làm khuôn mặt nàng nổi bật.

"Cư nhiên là phượng kí!" Phạm Cổ Lai giật mình, hút một ngụm khí lạnh.

"Ồ! Cư nhiên là hoàng hậu a!" Kim Tinh đến gần trêu chọc.

"Các ngươi! Các ngươi..!" Hoàng hậu tức điên lên, đưa đôi mắt màu đỏ ngầu đầy lửa giận nhìn Kim Tinh.

"Đây! Tao đây! Nói đi!"

Hoàng hậu tức giận hừ một tiếng, không thèm nói gì thêm.

"Không nói! Được thôi, vậy tao nói là được. Mắc mớ gì người chết rồi, mày hồi sinh làm chi? À mà cho dù có hồi sinh, thì có linh hồn đâu mà hồi sinh vốn dĩ cũng sẽ thất bại thôi." Kim Tinh nở nụ cười khinh.

"Ngươi! Ngươi nói dối! Phải...đúng vậy, nàng hứa là sẽ chờ ta! Nàng ấy hứa sẽ chờ ta!" Hoàng hậu không ngừng lẩm bẩm lại không ngừng la hét về phía Kim Tinh.

"Chậc! Vậy sao!" Nói xong Kim Tinh nắm cằm của hoàng hậu, bắt nàng ta nhìn về một hướng. " Có nhìn thấy người cô gái kia không, cô ta chính là con cháu sau này của cái xác đó! Thấy không!"

Hoàng hậu hướng mắt nhìn về phía Lưu Anh Tuấn đang giải cứu một người cô gái đang bị trói trên cây cột mà người đó không ai khác chính là Lâm Tuyết Nhung.

"Không thể nào! Tuyệt đối không thể!" hoàng hậu lắc đầu không tin vào mắt của mình.

"Ngươi tưởng rằng năm xưa tên hoàng đế kia tha cho ngươi sao! Chậc, chẳng qua tất cả các ngươi chỉ là quân cờ trong tay bọn hắn mà thôi!"

Hoàng hậu nghe tới đây thì chết sửng người, đôi mắt mở to nhìn thẳng vào Kim Tinh.

"Muốn biết sao? Nhìn cho rõ vào!" Nói rồi cô lấy đèn pin từ trong tay một người gần đó, rọi vào trong một vách tường.

Trên bức tranh vẽ là một thiếu nữ thanh tú đang độ tuổi xuân thì, ở trong một tẩm điện vàng son mà trên đó còn có vẽ thêm một người nữa, đó chính là hoàng đế. Chỉ thấy hoàng đế xé rách quần áo trên người thiếu nữ muốn cưỡng bức nhưng bức tranh chỉ dừng lại tới đây đã qua bức tranh khác cũng đủ để mọi người hiểu được vấn đề. Bức tranh kế tiếp cũng vẽ thiếu nữ đó, chỉ là...thiếu nữ đó đang sinh con cho hoàng đế. Nhưng đến phút cuối cùng cũng vì khó sinh mà qua đời.

Hoàng hậu nhìn như không tin vào mắt của mình nhưng đó là bằng chứng sự thật cuối cùng. Tuy hoàng hậu vừa tỉnh lại không lâu nhưng nàng cũng chưa xem hết ngôi cổ mộ dưới đây, nàng chỉ một lòng muốn hồi sinh lại người yêu của mình, chỉ muốn người yêu mình sống lại thôi.

"Cho dù có hồi sinh lại thì sao, với cái bộ dạng này của mày! Cũng quá là xấu đi." Kim Tinh nhìn cái xác cương thi bằng ánh mắt ghét bỏ.

Hoàng hậu lúc này cúi gằm mặt xuống, không nói tiếng nào.

Kim Tinh nhìn cũng không tránh được khỏi thở dài "Mong kiếp sau mày đầu thai vào nhà nào đó tốt hơn chút!" Nói rồi cô lấy cành hoa lan còn lại ra sau đó tiến hành thanh tẩy cho hoàng hậu.

Những người khác cũng đã được cứu, tuy số lượng người chết và bị thương nhiều nhưng bù lại đoàn người Phạm Cổ Lai lại được cô bảo kê nên không có ai bị thương.

Lúc này mọi người cũng đã bắt đầu thả lỏng, Phạm Cổ Lai mới tiến lên hỏi những người vào đây bằng cửa đá thì mới biết được, bọn họ là những người bên Lâm gia và Nguyễn gia thuê mà đại đa số đều là những tay cổ mộ. Lại nghe nói do trận bão đêm qua, cảnh sát phát hiện được cổ mộ. Lại nghe thấy người của Lâm gia và Nguyễn gia đang tìm người nên quyết định gia nhập cũng coi như là một công đôi chuyện, dù sao tiền thưởng cũng khá lớn.

Chỉ có điều, con đường chính xuống mộ đã bị cảnh sát chặn lại nên đám người này không còn cách nào khác đành phải tìm đường khác. Kết quả cư nhiên bọn họ phát hiện ra thêm một cái hang bên dưới góc cây cho nên mới tìm đường xuống dưới này được.

Đám người bọn họ không biết giáo sư xuống dưới này ra sao, nhưng mà con đường mà bọn họ xuống dưới này càng rùng rợn và nguy hiểm hơn rất nhiều. Những con quỷ xông ra từ cửa đá lúc nảy, đều là những cái xác họ đã bắt gặp ở trên đường đi. Và cũng không biết là ai chạm hay làm cái gì mà đám quỷ đó xông ra không ngừng gϊếŧ chết những người nó bắt gặp phải.

Phạm Cổ Lai trong lúc dò hỏi thì bên này Kim Tinh đã tiến hành thanh tẩy được một nữa nhưng lại bị tiếng cười rùng rợn đầy càn rỡ ở bên tai quấy nhiễu. Mà không chỉ có cô nghe thấy mà mọi người ở đây cũng đều nghe thấy, mà hoàng hậu là người phản ứng đầu tiên.

"Ha...Ha ha ha! Đúng là một đám ngu xuẩn!"

Từ chỗ khe nứt ở trên, ánh trăng bạc chiếu xuống mà trùng hợp hơn là ánh trăng lại chiếu ngay chỗ chiếc quan tài.

"Không ổn!" Kim Tinh lúc này nhận ra thì đã muộn.

Hoa văn khắc hoạ dưới mặt đất đã được máu lấp đầy, lại được ánh trăng chiếu xuống vô tình đã khởi động trận pháp.

Chỉ thấy mặt đất dưới chân bắt đầu sáng lên từng vệt đỏ sau đó mặt đất cũng bắt đầu rung chuyển như có một trận động đất.

Ầm!

Quan tài lập tức bị nổ tung, ngay cả cái xác thiếu nữ ấy cũng không tránh khỏi mà bị văng ra ngoài.

"Không!!!"

Thấy xác người yêu mình bị văng ra, không biết hoàng hậu đã lấy ra bao nhiêu sức lực, trực tiếp hất văng ba cây đinh trên người ra, vội bay qua ôm lấy cái xác.

"CMN! Lại chuyện gì nữa!"