TG5 - Chương 29: Chiến lược tranh sủng chốn hậu cung

“Hoàng Quý Quân chạy mau!” Lâm Thanh nhanh tay kéo Diệp Dung dậy.

Cung hầu bên cạnh Diệp Dung định che chở cậu ta rời đi, nhưng những người mặc đồ đen đã xông tới trước mặt bọn họ.

“A!!” Diệp Dung sau khi phản ứng lại thì muốn chạy trốn, nhưng hai chân lại vấp ngã trên mặt đất.

“Có thích khách, hộ giá! Hộ giá!”

Các thái giám hét lớn, sau đó đánh nhau với những người mặc đồ đen, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

“A!!”

“A!!!”

Nhóm cung tì và cung hầu la hét ầm ĩ vì sợ hãi, chạy loạn khắp nơi để thoát thân.

“A!!” Đây là tiếng hét của Diệp Dung, bởi vì khi cậu ta định bò dậy thì có người giẫm lên bụng cậu ta, hơn nữa còn không phải chỉ có một người giẫm lên. “Bụng của ta, a!”

“Hoàng Quý Quân! Hoàng Quý Quân!”

Cung hầu muốn đỡ Diệp Dung dậy, nhưng hiện trường quá hỗn loạn, họ hoàn toàn không thể đỡ cậu ta nổi.

Thị vệ canh giữ bên ngoài đã xông vào ngay khi nghe thấy tiếng hét, nhưng bọn họ chủ yếu chỉ bảo vệ Tiêu Thuân Diệp, trong cảnh hỗn loạn như vậy, bọn họ không rảnh để quan tâm đến bất kỳ kẻ nào khác.

Tiêu Thuân Diệp được thái giám và thị vệ vây quanh ở trung tâm, đối mặt với những thích khách đó, dáng vẻ của hắn trông rất bình tĩnh.

Đám thích khách đó muốn đào tẩu vì không địch lại nhân số thị vệ đông đảo. Tiêu Thuân Diệp ta lệnh: “Đuổi theo cho trẫm, một kẻ cũng không được tha!”

“Dạ!” Một nửa thị vệ lập tức đuổi theo.

“Bụng của ta, đau quá…….” Diệp Dung đau đến ứa nước mắt, cậu ta ôm bụng của mình, có dự cảm xấu.

Bởi vì thích khách đã đào tẩu, trong đình không còn hỗn loạn nữa, cung hầu muốn đỡ Diệp Dung dậy nhưng Diệp Dung đã đau đến mức không thể đứng dậy nổi.

“Bệ hạ……, bụng của thần đau quá.” Diệp Dung khóc nức nở nói.

Trong mắt Tiêu Thuân Diệp thoáng hiện vẻ lạnh nhạt, nhưng miệng lại sốt ruột nói: “Mau đưa Hoàng Quý Quân về phòng, truyền ngự y!”

Vài người cung hầu hợp sức nâng Diệp Dung về phòng.

Diệp Dung nằm ở trên giường, cậu ta đã cảm giác được hạ thân của mình đang chảy máu, đứa con trong bụng có lẽ không giữ được nữa, cậu ta nhịn không được bật khóc. “Bệ hạ, xin bệ hạ hãy cứu đứa con trong bụng của thần!”

Tiêu Thuân Diệp đứng bên giường nhìn cậu ta nói: “Trẫm đã phái người đi truyền ngự y rồi, ngươi đừng lo lắng, ngự y sẽ đến ngay thôi.”

“Bệ hạ…….” Bụng của Diệp Dung rất đau, nhưng so với đau bụng thì cậu ta càng đau lòng hơn. Đứa con mà cậu ta mong mỏi bao lâu nay rất có thể sẽ không giữ được.

Diệp Dung thật sự không đoán ra được tại sao lại đột nhiên xuất hiện thích khách. Nếu là người do Tiêu Dục Dương phái đến thì không thể không thông báo cho cậu ta, càng không thể ám sát hoàng đế trong cung của cậu ta.

Sau khi ngự y đến thì bắt mạch cho Diệp Dung, sau đó quỳ xuống trước mặt Tiêu Thuân Diệp nói: “Hồi bẩm bệ hạ, Hoàng Quý Quân bị sảy thai.”

“Không thể giữ được đứa nhỏ sao?” Tiêu Thuân Diệp trầm giọng hỏi.

“Hồi bệ hạ, Hoàng Quý Quân đã sảy thai rồi, thai nhi trong bụng, đã, đã không còn cách nào giữ được. Song, nếu điều dưỡng tốt thì sau này vẫn có thể thụ thai lần nữa.”

Diệp Dung nghe thấy những lời nằm trong dự đoán thì chỉ không ngừng rơi lệ, thậm chí không hề phát ra tiếng.

“Kê chút thuốc cho Hoàng Quý Quân bồi bổ cơ thể.” Tiêu Thuân Diệp nói.

“Vâng.” Ngự y lập tức đứng dậy lui ra ngoài.

Tiêu Thuân Diệp lại bước đến bên giường, nhìn Diệp Dung nói: “Ngươi đừng khóc làm hỏng thân thể, cố gắng điều dưỡng cho tốt, con thì từ từ sẽ có lại.”

Diệp Dung đã rơi vào cảm xúc bi thương và không còn nghe thấy gì cả.

“Các ngươi phải chăm sóc cho Hoàng Quý Quân thật tốt. Nếu sức khỏe của y không thể khá hơn thì các ngươi lấy cái chết để tạ tội đi!” Tiêu Thuân Diệp lạnh lùng nói.

“Dạ.” Tất cả cung hầu và cung tì đều quỳ xuống.

Tiêu Thuân Diệp xụ mặt, sải bước rời đi.

Trong cung xuất hiện thích khách, Tiêu Thuân Diệp điều tra kỹ lưỡng suốt đêm, tất cả những người khả nghi và xao lãng nhiệm vụ đều bị bắt giữ. Thị vệ bắt người khắp nơi ở trong cung, mãi đến ngày hôm sau vẫn chưa kết thúc.

Đào Nguyện buổi sáng thức dậy, nghe cung hầu bẩm báo xong thì sửng sốt một chút rồi vội vàng hỏi: “Thích khách? Bệ hạ có bị thương không?”

“Bệ hạ không sao, không có bị thương, chỉ là Hoàng Quý Quân…….”

“Hoàng Quý Quân làm sao?”

“Đêm qua trong lúc hỗn loạn, Hoàng Quý Quân bị giẫm đạp. Sau đó, sau đó thì bị sảy thai.”

“Sảy thai? Không giữ được đứa nhỏ ư?” Đào Nguyện vô thức sờ sờ bụng của mình.

“Khi ngự y chạy tới nơi thì đã không còn kịp rồi.”

“…… Bổn cung biết rồi, ngươi lui ra đi.” Đào Nguyện nói.

“Nô tỳ cáo lui.” Cung tì hành lễ và lui ra ngoài.

Đào Nguyện thầm nghĩ, hoàng cung này không phải là nơi mà thích khách có thể dễ dàng trà trộn vào, nếu thật sự là thích khách thì chỉ có thể là người trong cung mà thôi, không thể nào là người ngoài cung được. Nhưng chỉ có vài người có thể cài người vào cung, mà trong số họ không ai sẽ chọn ám sát Tiêu Thuân Diệp ngay lúc này cả.

Cho nên, chỉ có một khả năng để những thích khách đó xuất hiện, đó là Tiêu Thuân Diệp tự biên tự diễn. Hắn muốn bắt đầu giành lại quyền kiểm soát trong cung, nhổ đám người do Dự Vương và Thái Hoàng Thái Hậu cài vào, thuận tiện xử luôn đứa nhỏ trong bụng Diệp Dung. Là một hoàng đế, việc bị cắm sừng đã là một điều vô cùng nhục nhã rồi, càng không có khả năng chịu đựng việc sinh con của người khác lại giả mạo là con của hắn. Bởi vậy, đứa con trong bụng Diệp Dung đã định sẵn là không giữ được.

Mà trong khoảng thời gian này, thủ vệ ở Phượng Hoa cung và Cảnh Thọ cung không ngừng tăng lên, Đào Nguyện cũng có thêm rất nhiều cung hầu và cung tì bên cạnh, toàn bộ Phượng Hoa cung đều có người canh gác ở hầu hết mọi ngóc ngách. Cho nên Tiêu Thuân Diệp đã tính toán từ trước rồi, lên kế hoạch xong là hành động ngay.

Tiêu Thuân Diệp ra tay nhanh - độc - chuẩn, bắt được hầu hết đám người do Tiêu Dục Dương và Thái Hoàng Thái Hậu cài vào cung. Số còn lại tuy ẩn khá sâu nhưng đã không thể gây được sóng gió gì nữa, sau này hắn vẫn còn có rất nhiều cơ hội để từ từ bắt gọn tất cả bọn chúng.

Chỉ trong vòng hai ba ngày mà hoàng cung đã có những thay đổi lớn. Tiêu Thuân Diệp hạ lệnh gϊếŧ và giam giữ rất nhiều người. Tiêu Dục Dương đã không thể nào liên lạc với Diệp Dung.

Cũng giống như các đại thần khác, Tiêu Dục Dương chỉ biết rằng Diệp Dung bị sảy thai, còn tình hình cụ thể thế nào thì không biết, vả lại bây giờ gã không thể vào cung được nữa.

Không có bất kỳ tin tức gì truyền ra từ trong cung, chỉ có thể chứng minh hầu hết những người do gã bố trí trong cung đều đã bị diệt trừ. Ngay cả Thái Hoàng Thái Hậu lúc này cũng khó giữ được an toàn cho bản thân.

Tiêu Thuân Diệp đột nhiên phát uy giống như sấm sét từ trên trời rơi xuống, kéo theo một cơn bão dữ dội, liên lụy đến rất nhiều người, hơn nữa những người này đều sẽ không có kết cục tốt.

Không chỉ mọi người trong hoàng cung cảm thấy bất an, mà mọi người trong cả kinh thành đều phập phồng lo sợ, cảm giác như sắp có chuyện lớn xảy ra.

Trong hoàng cung có đội phòng vệ của Tiêu Thuân Diệp tuần tra chặt chẽ, mỗi ngày đều có người đột nhiên bị bắt và mang đi giam giữ. Mà trong kinh thành cũng có ngự lâm quân chạy xung quanh mỗi ngày. Một số quan viên có khi giây trước còn đang ngồi yên lành trong nhà, nhưng ngay sau đó đã bị ngự lâm quân xông vào trong nhà bắt đi. Hơn nữa, ngự lâm quân còn mang theo thánh chỉ của hoàng đế tới xét nhà, thế là cả gia đình già trẻ lớn bé của những quan viên đó cũng bị bắt và giam giữ.

Vào ngày thứ sau khi thích khích xuất hiện ở trong cung, Diệp thừa tướng đã bị Tiêu Thuân Diệp gọi đến Ngự Thư Phòng. Ở trong Ngự Thư Phòng cả buổi chiều, sau khi rời cung trở về phủ thừa tướng, Diệp thừa tướng ngồi trong thư phòng cả đêm không ngủ, qua một đêm lại càng thêm già nua.

Tiêu Thuân Diệp cho ông xem thư từ qua lại giữa Diệp Dung và Tiêu Dục Dương, tín vật đính ước của hai người, còn có những người hầu hạ bên cạnh Diệp Dung cũng bị đưa tới trước mặt ông và chính miệng thừa nhận tất cả những gì họ biết.

Diệp thừa tướng xấu hổ đến mức muốn đập đầu chết quách cho rồi. Ông không ngờ cháu trai do chính tay mình nuôi nấng lại làm ra chuyện gièm pha như vậy. Mặc dù biết Diệp Dung đã gặp Dự Vương trước khi vào cung, nhưng ông lại không biết hai người có quan hệ kiểu này. Đây là một điều vô cùng nhục nhã cho cả tộc họ, đồng thời cũng là tội lớn khiến cho cả gia tộc họ bị một mình Diệp Dung làm liên lụy. Ông cảm thấy mình không còn mặt mũi nào để đối diện Tiêu Thuân Diệp nữa.

Diệp Dung dựa vào trên giường, nhìn cung tì và cung hầu đứng trong phòng toàn là những gương mặt xa lạ, những người hầu hạ cậu ta trước đây cũng không biết bọn họ đang ở đâu.

Cậu ta nhắm mắt lại, trong lòng vừa buồn vừa hoảng, cậu ta biết mình xong rồi, chắc chắn hoàng đế đã biết chuyện của cậu ta và Tiêu Dục Dương.

Nhưng rốt cuộc hắn biết từ khi nào? Nhìn từ thái độ của hắn đối với mình, hẳn là đã biết từ rất lâu rồi. Bởi vậy hắn mới lạnh nhạt với mình như thế, bất kể mình biểu hiện như thế nào cũng không có được sự sủng ái của hắn.

Bị cắm sừng cũng là một điều vô cùng nhục nhã đối với một hoàng đế như Tiêu Thuân Diệp. Cho dù những người nên biết đều đã biết rõ trong lòng, thì chuyện này cũng tuyệt đối không được công khai. Vì vậy tính mạng của Diệp Dung tạm thời được bảo vệ, đến cả vị trí Hoàng Quý Quân của cậu ta, Tiêu Thuân Diệp cũng tạm thời không động đến. Việc cậu ta còn có thể sống được bao lâu thì phải xem biểu hiện tiếp theo của nhà họ Diệp.