TG5 - Chương 28: Chiến lược tranh sủng chốn hậu cung

Còn chưa về đến Minh Túy cung nhưng vẻ mặt của Diệp Dung đã không thể duy trì được nữa. Bởi vì phát triển cốt truyện được giới thiệu trong game nói rằng Mục Vĩnh Thịnh nhanh nhất cũng phải mất bốn năm mới có thể khải hoàn hồi triều. Bây giờ tự nhiên lại trở về trước thời gian sớm như vậy, ngoại trừ khϊếp sợ thì cậu ta càng hoảng loạn hơn. Bởi vì một khi Mục Vĩnh Thịnh dẫn quân về kinh thành, tất cả kế hoạch của cậu ta sẽ rối tung lên. Và việc cậu ta muốn trở thành Thái Hậu sẽ càng khó khăn hơn.

Vừa về đến Minh Túy cung, Diệp Dung lập tức viết một lá thư, sau đó niêm phong và yêu cầu Lâm Thanh phái người giao cho Dự Vương càng sớm càng tốt.

Mà ngay lúc này, Dự Vương cũng đã biết tin Mục Vĩnh Thịnh sắp khải hoàn hồi triều, cả triều đình đều đã biết thì làm sao gã có thể không biết. Nhưng chính vì cả triều đình đều đã biết cho nên gã cũng khϊếp sợ cùng hoảng loạn không kém gì Diệp Dung.

Sau khi Diệp Dung rời khỏi Cảnh Thọ cung, Tiêu Thuân Diệp và Đào Nguyện ngồi thêm một lát rồi cùng nhau trở về Phượng Hoa cung.

Đào Nguyện và Tiêu Thuân Diệp bước xuống ngự liễn, Tiêu Thuân Diệp dìu cậu từ từ đi vào tẩm điện. Mặc dù bụng của Đào Nguyện vẫn chưa lớn lắm nhưng đã lộ rõ rồi, cậu phải thận trọng hơn một chút.

"Hoàng Quý Quân có thai, bệ hạ có vui không?" Đào Nguyện hỏi sau khi ngồi xuống.

Tiêu Thuân Diệp im lặng một lúc rồi nói "Đó không phải là con của trẫm."

"Không phải con của bệ hạ?" Đào Nguyện cố ý làm ra vẻ kinh ngạc và khó hiểu.

"Hiện tại em đừng hỏi chuyện này, trẫm sẽ nói với em sau. Giờ em cứ an tâm dưỡng thai, đừng nghĩ đến chuyện gì cả." Tiêu Thuân Diệp nói, "Lần này Ninh Quốc và Khâu Vân Quốc lui binh cầu hòa là nhờ có mấy thứ kia của em. Nếu không thì cha em cũng không thể khải hoàn hồi triều nhanh như vậy."

Trong mấy tháng qua, Tiêu Thuân Diệp và Mục Vĩnh Thịnh thư từ lui tới rất mật thiết, cho nên mọi chuyện ở biên ải, Tiêu Thuân Diệp đều rõ như lòng bàn tay. Mục Vĩnh Thịnh cũng làm theo lệnh của hắn, sau khi Ninh Quốc và Khâu Vân Quốc lui binh cầu hòa thì lập tức khải hoàn hồi triều. Sở dĩ hắn vội vã để Mục Vĩnh Thịnh chạy về kinh thành là vì muốn nhanh chóng kiểm soát hoàng cung và triều chính, cũng như dọn sạch những người cần phải dọn dẹp.

Đào Nguyện nói: "Thần đã không gặp cha hơn hai năm rồi, cuối cùng tháng sau cũng có thể gặp cha. Thật là tốt quá."

Tiêu Thuân Diệp ôm cậu vào lòng, bàn tay xoa nhẹ lên bụng cậu và nói: "Trước khi con của chúng ta chào đời, trẫm nhất định sẽ tạo một hoàn cảnh an toàn cho hai người. Hoàng cung này sẽ sớm hoàn toàn nằm trong sự kiểm soát của trẫm, không ai có thể làm hại hai người."

"Bệ hạ," Đào Nguyện tựa đầu vào vai hắn nói, "Hoàng Quý Quân có thai rồi, các phi tần khác cũng sẽ sớm mang thai con của bệ hạ đúng không?"

Bàn tay của Tiêu Thuân Diệp dừng một chút, im lặng không nói lời nào. Cho tới nay, hắn chưa từng lâm hạnh những phi tần khác, cũng không hề có ý này.

Trong hậu cung này, có một người giống như Diệp Dung thì cũng có thể có rất nhiều người giống như cậu ta. Vì vậy hắn không muốn ai khác ngoài Đào Nguyện sinh con cho mình cả, mà hắn cũng không có bất kỳ hứng thú nào với cơ thể của người khác. Nhưng hắn không biết nên nói thế nào với Đào Nguyện. Làm một hoàng đế, hắn không thể mở miệng bày tỏ lòng trung thành với người khác được.

Tiêu Thuân Diệp cúi đầu nhìn, Đào Nguyện đã dựa vào người hắn ngủ say rồi. Hắn cẩn thận bế cậu lên, sau đó đặt cậu lên giường và đắp chăn cho cậu, bản thân cũng nằm xuống bên cạnh cậu.

Hắn vuốt ve khuôn mặt mịn màng của Đào Nguyện, nhìn khuôn mặt ngủ say của cậu, trong lòng tràn đầy tình yêu. Chỉ có người này mới khiến hắn thật sự động lòng, cũng chỉ có người này mới khiến hắn muốn cùng bạch đầu giai lão.

Diệp Dung ở trong tẩm cung đứng ngồi không yên, muốn gặp Dự Vương ngay lập tức để hỏi xem gã có biện pháp đối phó nào tiếp theo không. Nhưng cậu chờ mãi đến tận khuya ngày hôm sau mới gặp được Dự Vương.

Diệp Dung ngồi ở mép giường, thấy cửa mở thì lập tức đứng dậy, sải bước đi tới.

"Điện hạ......." Diệp Dung gần như là chạy tới, cậu ta nắm lấy cánh tay của Dự Vương kích động nói: "Tại sao Mục Vĩnh Thịnh lại khải hoàn hồi triều nhanh như vậy?! Tại sao Ninh Quốc và Khâu Vân Quốc lại lui binh cầu hòa nhanh như vậy?!"

"Em đừng kích động, không tốt cho đứa nhỏ." Tiêu Dục Dương ôm cậu ta đi tới bên giường ngồi xuống nói: "Bổn vương cũng chỉ khi thượng triều vào ngày hôm qua mới biết rằng Mục Vĩnh Thịnh sắp khải hoàn hồi triều."

"Vậy phải làm sao đây?" Diệp Dung hoảng loạn hỏi, "Hiện giờ Mục Tịch là Quân Hậu, cho dù không vì Mục Tịch, Mục Vĩnh Thịnh cũng sẽ giúp đỡ Hoàng Thượng sau khi trở về kinh thành. Mục Vĩnh Thịnh nắm giữ trọng binh, nếu như hoàng đế thu hồi binh quyền thì người đầu tiên hắn diệt trừ chắc chắn là ngài."

"Đã đến nước này rồi, chúng ta không còn cách nào ngăn cản Mục Vĩnh Thịnh dẫn quân về kinh thành nữa, chỉ có thể đi một bước xem một bước thôi." Tiêu Dục Dương trong lòng cũng rất lo âu, nhưng vẫn an ủi cậu ta, "Em đừng lo quá, bổn vương sẽ không sao đâu. Cho dù Mục Vĩnh Thịnh có trở lại, hoàng đế cũng không thể làm gì ta ngay được. Chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian để từ từ lên kế hoạch. Cuối cùng ai thua ai thắng còn chưa chắc chắn."

"Vương gia, ngài nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không thể bị Hoàng Thượng bắt được nhược điểm." Diệp Dung cầm tay gã đặt lên bụng mình. "Vì con của chúng ta, ngài nhất định phải hành động cẩn thận hơn."

Điều mà Diệp Dung nghĩ trong đầu là sau khi Mục Vĩnh Thịnh trở lại kinh thành, hoàng đế sẽ như hổ thêm cánh và sẽ không vì thế lực của Tiêu Dục Dương trong kinh thành mà nhượng bộ nữa. Lỡ như Tiêu Dục Dương bị hoàng đế bắt được nhược điểm, dù không chết cũng sẽ khó xoay mình. Nếu không còn sự trợ giúp của Tiêu Dục Dương, vậy thì mục tiêu trở thành Thái Hậu của cậu ta sẽ khó đạt được.

"Em yên tâm, vì em và con, ta nhất định sẽ không thua Tiêu Thuân Diệp." Tiêu Dục Dương ôm Diệp Dung, ánh mắt kiên định bảo đảm nói, "Mặc kệ hắn muốn đối phó với ta như thế nào, ta cũng sẽ không để hắn thành công."

Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau kể từ khi Diệp Dung biết mình có thai, nhưng vì tin tức Mục Vĩnh Thịnh đột nhiên muốn khải hoàn hồi triều nên cả hai không có tâm tình để chia vui, mà chỉ có cảm giác lo lắng khi phải đối mặt với nguy cơ sắp xảy ra.

Sau khi Tiêu Dục Dương rời đi, Diệp Dung nằm trên giường, đặt tay lên bụng vẫn chưa to lên của mình, nghĩ rằng mình vất vả lắm mới có thai, vậy mà hiện tại lại sắp gặp phải nguy cơ thế này. Nhưng bất luận thế nào, cậu ta cũng phải sinh ra đứa nhỏ này. Cho dù Tiêu Dục Dương gặp bất trắc, chỉ cần mọi người cho rằng đứa nhỏ này là con của hoàng đế thì cậu ta vẫn còn có cơ hội.

Diệp Dung mang thai, ngoại trừ Thái Hậu là thật sự rất vui mừng, phái người gửi cho cậu ta rất nhiều đồ bổ, đương nhiên Tiêu Thuân Diệp cũng phải lộ ra vẻ vui mừng. Ban thưởng những linh tinh chắc chắn là không thể thiếu, hơn nữa còn phải đặc biệt đến Minh Túy cung thăm cậu ta, vậy mới giống như hắn thật sự vui mừng vì cậu ta có thai.

Chiều hôm sau, Diệp Dung biết rằng Tiêu Thuân Diệp sẽ đến thì rất vui vẻ. Cậu ta vẫn chưa từ bỏ ý định giành được sự sủng ái của Tiêu Thuân Diệp. Giờ cậu ta đang mang thai và không thể thị tẩm, thế nên cũng không cần bỏ thuốc Tiêu Thuân Diệp nữa. Diệp Dung cảm thấy việc có thể ở chung với Tiêu Thuân Diệp khi hắn còn tỉnh táo sẽ dễ khiến hắn nảy sinh tình cảm với mình hơn. Cậu ta cho rằng sở dĩ trước đó mình thua Đào Nguyện là bởi vì mình không có nhiều cơ hội ở chung với Tiêu Thuân Diệp.

Vào ban đêm, Diệp Dung cuối cùng cũng đợi được Tiêu Thuân Diệp, cậu ta mỉm cười tiến lên hành lễ. "Cung nghênh bệ hạ."

Tiêu Thuân Diệp chậm rãi bước đến gần, đứng trước mặt Diệp Dung nói: "Trẫm thấy đêm nay ánh trăng rất đẹp, ái khanh cùng trẫm ngắm trăng có được không?"

"Bệ hạ có nhã hứng, thần tự nhiên phụng bồi." Diệp Dung cung kính nói.

Tiêu Thuân Diệp sai người mang trái cây và điểm tâm đến đình ngắm trăng của Minh Túy cung, sau đó cùng Diệp Dung đi đến trong đình ngồi xuống. Hồ cá chép cạnh đình phản chiếu ánh trăng tròn sáng ngời.

"Ái khanh không thể uống rượu, vậy uống này bình trà sâm này đi." Tiêu Thuân Diệp tự tay rót một chung trà cho cậu ta, rồi tự rót cho mình một ly rượu.

"Tạ bệ hạ." Diệp Dung hai tay nhận lấy, tuy rằng chỉ là quan tâm rất bình thường, nhưng vẫn khiến cậu ta cảm thấy vui vẻ. Bởi vì Tiêu Thuân Diệp chưa bao giờ có thái độ dịu dàng như vậy đối với cậu ta. Quả nhiên có con rồi sẽ có lợi. Cậu ta phải nắm bắt cơ hội và cố gắng giành lấy sự sủng ái của Tiêu Thuân Diệp mới được.

"Hay là thần đàn một khúc để trợ hứng cho bệ hạ, bệ hạ thấy thế nào?" Diệp Dung đề nghị.

"Ái khanh đang mang thai, không thể mệt nhọc." Tiêu Thuân Diệp nói.

"Thần chỉ đàn một khúc thôi, sẽ không cảm thấy mệt." Diệp Dung cười nói, sau đó ra lệnh cho cung hầu đi lấy đàn cho mình.

Cung hầu mang đàn tới, Diệp Dung rửa sạch rồi đốt hương, đang định bắt đầu chơi thì đột nhiên nghe thấy một tiếng vèo, đèn l*иg trong tay của cung hầu bên cạnh Tiêu Thuân Diệp rơi xuống đất, sau đó vài người mặc đồ đen lao ra khỏi bụi hoa bên hồ nước.

"Có thích khách! Hộ giá! Mau hộ giá!"

Diệp Dung bị dọa đến sững người, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào.

.................

Tiêu Thuân Diệp đứng dậy và lùi về sau, tất cả thái giám bên cạnh đều chạy tới vây quanh hắn.